Editor Beta: Mon.
Đang lúc Lâm Đường muốn nói thêm thì cửa thư phòng bị mãnh mẽ đẩy ra.
Nghe được thanh âm êm dịu kia, trong lòng Lâm Đường một ngọn lửa vô danh xộc lên tận não:" Cô xử lý? Cô muốn xử lý như thế nào? Chuyện này không phải do cô cùng tiểu tử Lăng Quý Duyên kia mưu tính. "
Diệp Dung Âm lười phản ứng Lâm Đường trực tiếp đi tới trước mặt Phó Cảnh Tư nhẹ nhàng khon người đôi mắt tròn xoe cứ vậy lẳng lặng nhìn anh:"Tam Gia anh tin tưởng em sao?."
Bởi vì đang cúi người cho nên mái tóc dài của cô rũ rượi xuống trước mắt Phó Cảnh Tư, thậm chí Phó Cảnh Tư còn ngửi được hương thơm nhàn nhạt thấm người của thiếu nữ:"Tôi tin em."
Trong mắt anh, ánh sáng càng phát ra thâm thúy chạm rãi mở miệng.
Diệp Dung Âm nghe Phó Cảnh Tư trả lời mặt mày lập tức tức giản ra trên môi treo nụ cười xán lạn.
"Tam Gia."
Lâm Đường cảm thấy bất lực, tức giận gọi.
"Nữ nhân này từ đầu tơi chân không yên phận, ngài đừng tin cô ta không khéo bị bán còn giúp người ta điếm tiền."
Lâm Đường gấp đến dậm chân không lựa lời mà nói, sau khi nói xong thì hắn biết bản thân nói sai rồi.
"Lâm Đường, cậu đang chấp vấn tôi?."
Đôi lông mày đẹp đến cực hạn của Phó Cảnh Tư nhíu lại, khí lạnh quanh thân phát tán ra, trong nháy mắt không khí lạnh đến cực điểm.
"Tam Gia, Không phải, tôi mở miệng không biết lựa lời, tôi là, tôi không phải... "
Lâm Đường sốt ruột giải thích, kết quả càng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dai-lao-goi-toi-la-tieu-to-tong/1180929/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.