Chương trước
Chương sau
Chí Vân nhìn theo hướng Trần Đình Y chỉ, thấy Tào Cận đứng nhìn mình một cách lạnh lùng. Ánh mắt ấy khiến Chí Vân có dự cảm không hay. Tào Cận quay người rời đi, Chí Vân như robot chết máy, qua lúc sau mới bừng tỉnh đuổi theo: “Tào Cận.”

Đám bạn còn lại ngơ ngác nhìn, một người cất giọng: “Nếu không phải Chí Vân nói chỉ là chơi đùa, nhìn tình hình này khéo tôi còn tưởng cậu ta thích tên khóa dưới thật.”

Trần Đình Y nhìn sang phía hai người kia vừa rời đi, cầm theo chai nước của mình đứng dậy rời đi, trước khi đi cũng không quên nói với bọn họ: “Sau này đừng đem chuyện này ra trêu đùa trước mặt Chí Vân.”

Trần Đình Y nhìn biểu cảm của Tào Cận và cả Chí Vân, trong lòng liền biết rõ mọi chuyện sẽ không dễ giải quyết. Chí Vân có thể còn vì những lời nói của mình mà đánh mất Tào Cận.

Chí Vân cố níu tay Tào Cận, liền bị cậu dùng sức hất ra. Ánh mắt Tào Cận đầy sự trào phúng: “Lí thiếu gia, chơi vui chứ?”

Một câu hỏi này, đủ làm Chí Vân kinh sợ. Hắn vội vàng giữ chặt hai vai Tào Cận giải thích: “Tiểu Cận, em nghe anh giải thích, vừa nãy là…”

Tào Cận không để hắn nói hết câu, đã thay Chí Vân nói tiếp: “Là anh cùng bạn bè đùa giỡn, không nghĩ tôi sẽ đến sân bóng nên mới nói những lời đó?”

Chí Vân: “Không phải như vậy đâu.”

Tào Cận: “Vậy anh giải thích đi.”

Chí Vân im lặng, không biết nên phải nói gì. Hắn muốn nói vừa nãy là vì hắn sỉ diện với đám bạn nên mới phủ nhận. Nhưng mà những lời này hắn lại không tài nào nói ra được, chỉ có thể như kẻ bị cà lăm mà lập đi lập lại: “Anh… cái đó…anh…”

Tào Cận bật cười đầy thất vọng: “Chí Vân, anh thật sự rất hèn đấy. Ngoài việc thích chơi đùa người khác ra, anh không còn thú vui gì khác sao?”

Chí Vân không thể phản bác, tự hắn cũng cảm thấy bản thân mình không có quyền phản bác. Tào Cận lấy trong túi ra sợi dây chuyền. Mặt dây chuyền hình đám mây nhỏ được chạm khắc từ ngọc bích. Nhìn vào liền dễ dàng nhận ra đây là được chạm khắc thủ công, người tạo ra mặt dây chuyền này chắc chắn không phải là dân lành nghề. Chí Vân như hiểu được gì đó, cả người run rẩy, môi mấp máy muốn nói gì, lại không thốt ra được một câu một chữ.

Tào Cận nhìn sợi dây truyền trong tay mình, cười nói: “Đây là thứ mà tôi vốn dĩ muốn tặng cho anh. Bỏ ra hơn hai tháng mới hoàn thành nó. Nhưng lại quên mất Lí thiếu gia có gì trên đời này mà chưa từng thấy qua. Loại ngọc rẻ tiền này, chắc cũng không lọt vào mắt xanh của ngài. Hai tháng qua coi như là tôi học tập điêu khắc đi. Còn cái này, chắc cũng giống với mấy sản phẩm lỗi kia vậy, vứt đi thì hơn.”

Tào Cận không để Chí Vân có cơ hội lên tiếng, một bước lướt ngang qua người hắn. Đi được vài bước, liền dừng chân lại, thẳng tay vứt sợi dây chuyền vào thùng rác bên cạnh. Tim Chí Vân lúc này như tro tàn, một cơn gió thổi qua liền như thể bay biến toàn bộ.

Mãi không thấy Chí Vân quay lại, Trần Đình Y liền trốn một tiết đi tìm thằng bạn của mình. Tìm đến góc khuất nơi lần trước Chí Vân và Tào Cận xảy ra xung đột với đám đầu gấu, Trần Đình Y liền thấy Chí Vân ngồi tựa lưng vào tường, co lên một chân. Một tay buông thõng, tay còn lại siết thành nắm đấm gác lên đầu gối. Bộ dạng khiến người khác nhìn vào đều có cảm giác người này đang không ổn.

Trần Đình Y lại gần thì chợt khựng lại. Y nhíu chặt đôi chân mày, biểu tình ghét bỏ nói: “Cậu chui vào thùng rác hay sao mà cả người hôi vậy?” Khác với suy nghĩ của Trần Đình Y rằng Chí Vân sẽ phản bác hoặc chửi mắng lại. Hắn chỉ thản nhiên đáp một tiếng: “Ừ.”

Trần Đình Y: “…”

Chí Vân: “Tôi nói ừ, đúng như cậu nói đấy, tôi vừa chui vào thùng rác ra.”

Trần Đình Y lúc này mới nhìn kĩ trên tóc Chí Vân có dính gì đó nhóp nháp mà đỏ đỏ. Không phải là máu, chắc là sốt cà chua.Trần Đình Y không lên tiếng hỏi vì sao bạn mình lại chui vào thùng rác. Y suy đoán theo những gì mình biết được về Tào Cận, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, thì chắc là do Tào Cận ném Chí Vân vào đó đi. Dù sao Tào Cận cũng là con nhà võ, việc tức giận đánh nhau, ném người vào thùng rác cũng không hẳng là không có, trên phim mà y hay xem chẳng phải vẫn có mấy trường hợp như vậy sao.

Chí Vân nhìn Trần Đình Y không có biểu cảm gì, từ đầu vẫn luôn là biểu cảm kì thị cũng cách xa mình. Chí Vân hiếm lắm mới có một lần lười không quan tâm đến. Hắn đứng dậy rời đi, cũng không quen nói với Trần Đình Y: “Cậu giúp tôi xin nghỉ học, tôi về đây.”

Trần Đình Y không lên tiếng khuyên ngăn hay an ủi, y quay người đi đến phòng giám hiệu xin phép.

Từ sau hôm đó, Chí Vân vẫn thường xuyên tìm gặp Tào Cận, nhưng đều bị cậu tránh mặt. Cũng không biết từ khi nào, bên cạnh Tào Cận lại xuất hiện thêm một người khác, gã ta là Chu Thanh Phong. Người mà mỗi lần nói chuyện đều làm cho Tào Cận cười đến là vui vẻ. Khiến nổi sợ hãi trong lòng Chí Vân càng lúc càng nhiều. Nhiều đến mức sinh ra lòng ghen tị với những ai được Tào Cận quan tâm.

Sau khi tốt nghiệp, phải mất vài năm mới có thể gặp lại Tào Cận. Tưởng mọi chuyện đã có thể về lại như lúc đầu, không ngờ tên Chu Thanh Phong vẫn mãi dính lấy Tào Cận không tha. Lần gặp lại này vừa khéo Chí Vân vẫn còn trong men say, một lần nữa phạm phải sai lầm, triệt để đẩy mối quan hệ của cả hai càng thêm xa hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.