Chương trước
Chương sau

Trở lại phòng tập, Trần Đình Y đi ngang qua Nghiêm Hi Vi, lúc này cậu ta quay lưng lại đee nói chuyện điện thoại nên không để ý Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh ở sau lưng mình.

Nghiêm Hi Vi: “Buổi diễn thành công chứ?”

Bên kia đáp lại: “Rất tốt, em thế nào rồi?”

Nghiêm Hi Vi: “Ở đây đều ổn, chiều nay kết thúc, em chờ anh dưới hầm đỗ xe. Chúng ta đi ăn được không?”

Trần Đình Y nghe vậy hơi cau mày, tằng hắng: “Hết giờ nghỉ rồi.”

Nghiêm Hi Vi bị dọa giật mình, Trần Đình Canh ở đầu dây cũng nghe thấy tiếng Trần Đình Y mà hốt hoảng hét: “Anh hai???”

Hai tiếng này hét ra với âm độ khá lớn, tai Nghiêm Hi Vi dường như có cảm giác điếc ngang. Lưu Diệp Minh bên cạnh bật cười.

Nghiêm Hi Vi vội cúp máy, ngượng ngùng rời đi, trước khi đi đã nghe thấy giọng Trần Đình Y vang lên: “Nói với Đình Canh, dẫn cậu về nhà một hôm. Ba mẹ tôi cũng muốn gặp cậu một lần.”

Nói xong liền kéo đi vào trong, bỏ lại Nghiêm Hi Vi vẫn còn đờ người. Qua vài giây sau, cậu ta như bị gì đó kích thích mà cười hớn hở, vội vàng gọi điện lại cho Trần Đình Canh.

Nghiêm Hi Vi trong giọng đầy vui sướng: “Anh, anh Đình Y vừa nãy bảo em nói với anh, nói với anh việc dẫn em về ra mắt ba mẹ anh.”

Trần Đình Canh bên kia vang lên tiếng đàn lệch nhịp, cũng kích động không kém Nghiêm Hi Vi: “Thật sao? Anh hai đã nói như vậy sao?”

Nghiêm Hi Vi gật đầu chắc nịch, lại nhớ ra Trần Đình Canh không thấy được, nhanh chóng lên tiếng: “Thật đó.”

Trần Đình Canh cúp máy ngang, Nghiêm Hi Vi cũng không rõ chuyện gì mà hoang mang, nhưng cũng không lo sợ lắm. Dù sao cả hai ở cùng công ty, chỉ là khác tầng mà thôi. Tầng 5 của mà bọn họ đang ở là dành cho diễn viên, tầng 6 là chỗ luyện tập của các ca sĩ, nhóm nhạc, còn tầng 7 dành riêng cho nhạc công, cũng là nơi Trần Đình Y đang ở đó. Tầng 8 là khu vực riêng biệt của công ty, vì ở đó chỉ có độc nhất một văn phòng làm việc của Trần Đình Y. Từ tầng 4 trở xuống là khu vực cho các công nhân viên.

Chưa đầy năm phút sau, của phòng tập mở bật ra “Rầm” một cái. Mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía đó, Hạo Kì hơi đen mặt lại, cuối đầu nhìn nơi khác. Nghiêm Hi Vi mở to hai mắt đầy kinh ngạc, chưa kịp lên tiếng đã bị Lưu Diệp Minh chen vào: “Tháng này em làm hư 4 cánh cửa rồi.”

Trần Đình Y đưa tay vuốt mặt: “Trừ vào lương của em, phạt em tội phá họa của công, trừ thêm 10% tiền lương.”

Trần Đình Canh vừa nãy còn đang bay bổng, cảm thấy anh hai thật tốt, nhưng giờ phút này, anh hai trong mắt Trần Đình Canh không khác gì quỷ hút máu.

Mọi người có mặt ở đó đều xì xào bàn tán, lúc mới bước chân vào đây, tất cả đều biết sự kiện Hạo Kì đánh nhau với Nghiêm Hi Vi vì Trần Đình Canh, thì đều mang vẻ hóng hớt. Nhưng qua rất lâu, vẫn chưa từng gặp được Trần Đình Canh, mọi người gần như quên mất thì bây giờ lại ở trước mặt mình.

Một số người nhìn qua Hạo Kì, ý muốn tìm ra chút biểu tình gì của gã khi thấy người mình từng sỉ nhục.

Nghiêm Hi Vi: “Sao anh đến đây?”

Trần Đình Canh cười hì hì, không thể nói vì quá phấn khích muốn gặp em người yêu nên chạy thẳng xuống đây được, nên cũng chỉ có thể tìm đại một lí do: “À, anh nghe nói mấy ngày này đều là anh hai và anh dâu đứng lớp hướng dẫn mọi người về kỉ năng diễn xuất, nên muốn đến xem thử thôi.”

Lưu Diệp Minh đưa tay đỡ trán mình, thở dài bất lực. Chuyện Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh hẹn hò, vẫn chưa đến lúc thích hợp để công khai. Hiện tại ngoài đoàn phim biết ra giơc lại có thêm những người ở đây.

Đoàn phim thì cả hai hoàn toàn yên tâm sẽ không bị lộ ra, vì bọn họ ở lâu trong nghề, chuyện không cần nói, nhất định sẽ không nói. Chỉ là những người có mặt ở đây thì không như thế.

Trần Đình Y cố gắng mỉm cười: “Đình Canh, em là nghệ sĩ dương cầm, không phải diễn viên, em đến đây có học cũng không học ra cái gì đâu”

Trần Đình Canh bị nói đến cứng họng. Những người xung quanh có vài người thấy tình cảm anh em cua bọn họ thật hài hước, nên vang lên vài tiếng cươic nhẹ.

Ở một góc không ai chú ý, Lưu Diệp Minh phát hiện có người vẫn luôn quan sát mình. Kỉ Hoan chạm mắt với Lưu Diệp Minh liền giật mình quay nơi khác. Lưu Diệp Minh khẽ nheo mắt lại, ánh mắt hiện lên vài tia suy nghĩ.

Kỉ Hoan lúc này tâm trạng rối bời, không biết bản thân nên hay không nói ra toàn bộ sự việc cho Lưu Diệp Minh. Kỉ Hoan nưa muốn nói, nữa lại không muốn nói, hay đúng hơn là không dám nói. Kỉ Hoan nợ Lưu Diệp Minh một mạng, Trần Đình Y liền bắt Hạo Kì trả một mạng. Nghị Úy hại Lưu Diệp Minh thân bại danh liệt Trần Đình Y không do dự, Trần Đình Y vài năm sau liền thâu tóm được Phương Doanh. Ép cho Nghị Úy ngồi tù vẫn không được đối xử đàng hoàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.