Trần Đình Y vẫn một bộ điềm nhiên mà nở nụ cười.
Lưu Diệp Minh lúc này lại như một cậu bé học sinh ngoan ngoãn mà ngồi bên cạnh y. Trần Đình Y gắp cái gì, Lưu Diệp Minh sẽ ăn cái đó. Chợt không hiểu chuyện gì, Lưu Diệp Minh chợt nở nụ cười ngốc nghếch, hai mắt sáng lên, nhìn đăm đăm Trần Đình Y. Trần Đình Y nhìn Lưu Diệp Minh, trong mắt người đối diện chỉ có hình bóng của mình mà thôi, còn phản chiếu ánh đèn trần phía sau Trần Đình Y, nên đôi mắt ấy còn sáng hơn bao giờ hết.
Trần Đình Y khẽ động yết hầu, đưa tay xoa Lưu Diệp Minh, dịu dàng nói: “Sao lại cười ngốc như vậy chứ?”
Mọi người xung quanh bị giọng nói dịu dàng này làm cho kinh sợ. Vốn trước nay Trần Đình Y vẫn luôn là người điềm đạm nho nhã, nhưng chưa một ai có thể bắt gặp y dùng thái độ dịu dàng cưng chiều như vậy đối với ai.
Lưu Diệp Minh cười ngốc nghếch, nghiêng đầu nhìn Trần Đình Y: “Anh đẹp trai này là ai vậy? Oaaa đẹp thật đó nha, rất giông với một người mà tôi quen đó.”
Tào Cận ngồi bên cạnh sợ hãi giùm Lưu Diệp Minh, ra sức kêu hắn, nhưng công sức đó đều như muối hỏ biển. Lưu Diệp Minh vẫn tiếp tục nói: “À, tôi nhớ ra rồi. Anh giống với tên cầm thú Trần Đình Y nha.”
Trần Đình Y khẽ nhướng mày, vẫn bình tĩnh nhìn bé cưng nhà mình say rượu làm loạn. Tào Cận đưa tay đỡ trán lắc đầu bất lực, trong lòng thầm nghĩ: “Anh Cận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cuu-vot-hinh-tuong-khong-thanh/3426678/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.