Trần Đình Y ngủ thêm một lát thì tỉnh giấc, mở điện thoại lên xem giờ, dù không nỡ, nhưng vẫn lay nhẹ Lưu Diệp Minh: “Diệp Diệp, dậy đi, sắp đến giờ đi sự kiện rồi.”
Lưu Diệp Minh vốn vẫn đang nằm nữa thân mình trên người Trần Đình Y, khẽ cựa mình, chân hơi cong lên. Lưu Diệp Minh vẫn còn mơ hồ chưa thanh tỉnh lắm. Trần Đình Y đã cau mày, nín nhịn cảm giác thân dưới bị cọ cọ, lần nữa lay Lưu Diệp Minh.
Bất chợt cánh cửa bật mở, kèm theo tiếng hối thúc: “Diệp Minh, cậu mau dậy cho anh…”
Sáu mắt nhìn nhau, Tào Cận bị tình cảnh trước mắt dọa sợ, Lưu Diệp Minh còn nằm trên người Trần Đình Y lúc này mới bắt đầu ý thức được chuyện gì, vội vàng chồm người ngồi dậy. Nhưng chân lại vô tình cong lên lần nữa, Trần Đình Y giật mình kêu một tiếng “ưm”. Tiếng kêu rất nhỏ, chỉ đủ mình Lưu Diệp Minh nghe được. Vành tai nóng lên, hai má cũng dần chuyển sang màu hồng. Lưu Diệp Minh cứng đờ nhìn Trần Đình Y, chỉ thấy y mỉm cười nhìn mình.
Cả người vì ánh nhìn và nụ cười này làm sởn cả gai óc, Lưu Diệp Minh vội vàng bước xuống ‘giường’. Hai má đỏ ửng, ngại ngùng không dám nhìn Tào Cận mà đi thẳng về hướng nhà vệ sinh.
Tào Cận vẫn chưa thoát khỏi kinh ngạc, hết nhìn đông rồi nhìn tây, sau đó mới giật mình tỉnh táo, chạy vội theo sao: “Diệp Minh, cậu đi chậm thôi.”
Vừa nãy khi Lưu Diệp Minh bước xuống ‘giường’, Trần Đình Y rất tự nhiên mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cuu-vot-hinh-tuong-khong-thanh/3393532/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.