Phòng của Lưu Diệp Minh luôn được bà quét dọn mỗi ngày, nên dù hắn không trở về thì vẫn luôn sạch sẽ.
Lưu Diệp Minh: “Phòng không có ghế, anh ngồi tạm trên giường đi, tôi lấy nước cho anh uông.”
Thả túi xuống cạnh giường, Trần Đình Y nhìn một lượt xung quanh căn phòng. Trên tủ đầu giường nhìn thấy tấm hình hai người đứng cạnh nhau. Lưu Diệp Minh bảo: “Đó là tấm hình duy nhất trừ hình thờ của ba mẹ mà tôi có được.” Ngưng lát lại tiếp tục: “Anh muốn ăn gì không? Tôi bảo bà làm thêm?”
Trần Đình Y: “Không cần đâu.”
Lưu Diệp Minh: “Vậy anh ngồi chờ một chút, tôi đem nước lên.”
Trần Đình Y: “Cảm ơn.”
Chừng 1 phút sau, Lưu Diệp Minh mang theo nước đi vào: “Anh uống đi.”
Trần Đình Y: “Cảm ơn.”
Lưu Diệp Minh nhìn quầng thâm dưới mắt Trần Đình Y, không khỏi cảm thán: “Dù có thêm quầng thâm mắt nhưng cũng không làm giảm độ đẹp trai của ông chủ công ty truyền thông lớn.”
Trần Đình Y nhìn ra cửa sổ, thấy đối diện là căn nhà hoang sơ, có lẻ đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi. Ánh mắt y tối sầm lại, không rõ vì nguyên nhân gì, tay cầm ly nước siết chặt lại.
Lại nhớ đến những gì nghe loáng thoáng được từ miệng chú thím Lưu Diệp Minh, đáy mắt càng lạnh lẽo thêm nữa. Lưu Diệp Minh chú ý biểu hiện của Trần Đình Y, cho rằng y thiếu ngủ nên nhắc nhở: “Anh ngủ một chút đi, cả đêm không ngủ được rồi. Tôi đã dặn bà khi nào dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cuu-vot-hinh-tuong-khong-thanh/3393527/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.