Sau khi hoàn tất cảnh quay, Lưu Diệp Minh ngồi ngã ra trên ghế, xem người khác diễn.
Lưu Diệp Minh lơ đãng một chút thầm nghĩ, hắn như vậy mà trọng sinh rồi ư... quả thật là ăn ở tốt nên gặp điều tốt. Cả ông trời cũng không bạt đãi hắn....
Mà không đúng, nếu bảo ông trời không bạt đãi, vậy tại sao hắn lại gặp nhiều chuyện xui đến như thế cơ chứ. Hay là do ông trời đã hối hận muốn bù đắp lỗi lầm vì đã đổ mọi xui xẻo lên hắn. Vậy thì ông trời à, ông thật là có lòng nha.
Lần này hắn phải hảo hảo cứu vớt hình tượng của mình, còn phải báo thù cái tên Trần Đình Y đã gián tiếp hại hắn mất hết hình tượng ở đời trước, phải khiến y thân bại danh liệt như mình mới gọi là hả hê lòng người, bằng không hắn sống lại có ý nghĩa gì chứ...
Ảnh đế Lưu cứ vậy mà như tên ngốc, lúc thì âm trầm rồi cắn tay áo khóc thảm thương, một giây sau lại ngữa đầu lên cười như dở hơi. Đến cả quản lí của hắn cũng không hiểu nổi mà âm thầm tự nghi hoặc: "Là do đóng phim nhiều quá nên điên sao, làm ảnh đế cũng thật là một nghề nguy hiểm nha."
Lưu Diệp Minh lo chìm đắm trong cảm sức của một tên ngốc, nên không chú ý đến ánh mắt của người nào đó đang nhìn hắn. Người bạn diễn bạn cạnh thấy y như vậy có chút khó hiểu: "Trần lão sư, anh sao vậy?"
Trần Đình Y nhìn cô cười: "Không sao."
Mã Tư Hàm nhìn sang phía bên kia, thấy dáng vẻ của Lưu Diệp Minh cũng không khỏi bật cười: "Lưu lão sư đúng là Lưu lão sư, cậu ấy quả thật là một người thú vị, cái gì cũng viết hết lên trên mặt."
Trần Đình Y nghe Mã Tư Hàm nói xong, tay y đưa lên che miệng lại: "Đúng là rất thú vị."
Mã Tư Hàm không nghe rõ y nói gì, quay lại định hỏi, đã thấy người kia tiến về phía Lưu Diệp Minh.
Tào Cận, vừa đang đưa caffe cho Lưu Diệp Minh, thấy Trần Đình Y tiến lại, gần, khẽ cuối người thì thầm vào tai hắn: "Diệp Minh, Trần Đình Y đang lại đây, cậu nghiêm túc một chút lại cho tôi."
Dù cùng là Ảnh đế, nhưng Lưu Diệp Minh lại không được cho là ngang hàng với Trần Đình Y.
Lưu Diệp Minh vào nghề sau y. Lúc mới vào nghề chỉ là một tên tay ngang không có kỉ thuật diễn xuất. Bị gắn mác là bình hoa di động, trừ đẹp ra thì không có tài năng gì. Gia thế cũng không có, chỉ xuất thân từ một gia đình tầm thường, ba mẹ mất sớm phải ở cùng bà và vợ chồng chú ruột. Tào Cận đã phải dạy hắn rất nhiều thứ mới có tiến triển tốt. Sau khi nhận được danh hiệu Ảnh đến, anti fan bắt đầu tấn công rất nhiều. Bảo Lưu Diệp Minh không xứng danh Ảnh đế, còn nghi ngờ hắn đi cửa sau.
Nhưng chỉ có Tào Cận mới biết được Lưu Diệp Minh đã phải cố gắng nhiều như thế nào, nhiều đêm thức trắng để đọc kịch bản và tập thoại. Mấy lần còn suýt nữa nhập viện. Người như thế lấy đâu ra không cố gắng chứ.
Còn Trần Đình Y, xuất thân là con nhà có truyền thống nghệ thuật, vào nghề khi còn đang là học sinh cấp hai, nhận giải Ảnh đế năm 27tuổi. Bây giờ còn là chủ một công ty giải trí có tiếng trong giới. Dưới trướng y là những ngôi sao có tiếng trong giới. Có rất nhiều thương hiệu lớn đều tìm đến mà hợp tác.
Thử hỏi xem, so ra thì Lưu Diệp Minh có là gì với Trần Đình Y.
Sao cùng là nhận giải Ảnh đế từ khi còn trẻ, mà tình cảnh lại khác nhau quá vậy. Tào Cận xót xa rút khăn giấy ra chấm chấm những giọt nước mắt vô hình (là không có khóc nhưng vẫn lau, anh ấy làm màu thôi)
Lưu Diệp Minh ngửa cổ ra sau nhìn Tào Cận: "Anh Cận à, nhìn anh cứ như người mẹ già chăm lo cho con vậy."
Lưu Diệp Minh vừa dứt lời, ánh sáng trước mặt bị che mất, Trần Đình Y cười cười với hắn: "Lát nữa quay xong, cậu rảnh chứ?"
Lưu Diệp Minh nội tâm điên cuồng gào thét, trên môi gặng ra nụ cười mà hắn cho là tự nhiên nhất: "Cái này phải hỏi lại anh Cận mới được."
Trần Đình Y rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Lưu Diệp Minh: "Vậy quản lí Tào, lát nữa Diệp Minh có lịch trình gì không?"
Tào Cận bên cạnh ngơ ngác, sau đó vội vàng nói: "Hôm nay không có, quay phim xong có thể về rồi."
Lưu Diệp Minh trong lòng muốn bóp nát cổ Tào Cận, giật giật khóe môi: "Không biết Trần lão sư muốn gặp tôi có việc gì vậy?"
Trần Đình Y thản nhiên thốt ra bốn chữ: "mời cậu đi ăn."
Lưu Diệp Minh bắt đầu nhảy số, nhớ lại lần trước cũng là vì đi ăn với y mà bắt đầu chuỗi ngày đen tối. Lần đó cũng là Trần Đình Y mời hắn đi ăn, sau khi ra về cả hai đi được một chút, phía dưới chân Trần Đình Y có một bãi phân cẩu, mắt thấy y sắp đạp phải, có muốn lên tiếng cảnh báo cũng không kịp. Ma xui quỷ khiến đẩy y một cái, lúc đó không kịp khống chế, lực đẩy hơi mạnh.
Trần Đình Y không đề phòng bị đẩy một cái, cả người mất thăng bằng ngã vào cửa kính của cửa hàng bên cạnh. Sau khi Lưu Diệp Minh vội vàng giải thích, và nói xin lỗi tức khắc, y cũng cười bảo không sao.
Nhưng chỉ là y không sao, nhưng paparazzi thì thấy có sao. Tối đó hot search "Ảnh đế Lưu Diệp Minh ra tay động thủ với Ảnh đế Trần Đình Y, nguyên nhân do đâu?" kèm theo hình ảnh.
Tào Cận cấp bách gọi điện hỏi rõ sự việc, Lưu Diệp Minh kể tường tận, tiếp theo đó bên phía công ty, cái gì cũng không lên tiếng.
Lưu Diệp Minh cũng cảm thấy không lên tiếng cũng có lí do, không lẽ lại nói: "Không phải là Lưu Diệp Minh động thủ, chẳng qua là để cứu Trần Đình Y khỏi bãi phân cẩu."
Nghe có thuyết phục không chứ. Bên công ty bất đắc dĩ im lặng, phía Trần Đình Y chỉ đăng lên gọn gàng mấy chứ: "Chỉ là đi ăn cùng nhau bữa cơm, không có ẩu đả."
Nhưng anti fan một khi đã ghét, thì chỉ cần bạn thở thôi cũng đã đủ khiến người khác ngứa mắt nha.
Anti fan A: "Các người xem đi, nhân phẩm nhưng vậy còn đòi là Ảnh đế. Cái danh này chắc là có được không sạch sẽ."
Anti fan B: "Ảnh đế Trần chẳng qua là không muốn chấp nhất với hạng người như vậy nên mới nói thế cho qua chuyện, vậy mà hắn ta còn không biết mang ơn"
Fan A: "Lầu trên nói vậy là ý gì chứ, người trong cuộc đã giải thích vậy rồi, sao cứ phải suy nghĩ lệch đi vậy."
Fan B: "Lầu trên +1, các người bảo Tiểu Diệp của Diệp Diệp Ý Chi Lan nhà chúng tôi nhân phẩm kém, sao các người biết Tiểu Diệp nhân phẩm kém, bộ cậu ấy ăn cướp đồ nhà mấy người à."
Người qua đường A: "Tôi fan Trần Đình Y, không biết quan hệ của Lưu Diệp Minh và anh nhà chúng tôi là xấu hay đẹp, nhưng Y Y đã lên tiếng, vậy chắc là không có gì cả đâu."
Fan C: "Tôi yêu cô quá, cảm ơn nhà cô đã hiểu cho Diệp Diệp."
Vậy là cả tối đó, trên mang xã hội nháo thành một đoàn.
Lưu Diệp Minh bây giờ chắc chắn sẽ không đi lại vết xe đổ của bản thân, định bụng từ chối, lời còn chưa đến cửa miệng, thì Tào Cận bên cạnh đã nhanh hơn một bước: "Vậy cũng được, tối nay cũng không có lịch trình gì. Cậu cứ đi cùng Trần lão sư đi."
Lưu Diệp Minh một lần nữa muốn bóp cổ Tào Cận.
Kết thúc cảnh quay cuối, đạo diễn Lý sau khi bảo: "cảnh quay trong nhà kết thúc, chỉ còn lại quay ngoại cảnh, hai ngày này mọi người cứ nghỉ ngơi thật tốt. Hai ngày sau tập trung để đi đến thành A quay mấy cảnh cuối."
Lưu Diệp Minh đầu óc mù mị rồi, muốn trốn cũng không trốn được. Hắn đang chờ Tào Cận thu dọn đồ đạc, Mã Tư Hàm từ sau vỗ vai hắn: "Lưu lão sư."
Lưu Diệp Minh quay người ra sau, khẽ cuối đầu: "Mã lão sư, có chuyện gì sao?"
Mã Tư Hàm cười cười: "Hiện tại cậu rảnh chứ, tôi mời cậu đi ăn."
Lưu Diệp Minh thầm nghĩ: "Sao nay ai cũng muốn mời mình đi ăn vậy. Hay là đồng ý cho Mã Tư Hàm đi chúng, biết đâu có thể xoay chuyển tình thế, có chuyện gì xảy ra, cũng có Mã Tư Hàm là nhân chứng."
Lưu Diệp Minh không chút áy náy biến Mã Tư Hàm thành nhân chứng trên con đường cứu vớt hình tượng.
"Thật ra thì lát nữa tôi có hẹn với Trần lão sư rồi, nếu cô không ngại có thể đi chung."
Nét cười của Mã Tư Hàm có chút cứng lại: "À, vậy sao, vậy thì làm phiền hai người...."
"Không được."
"..."
"..."
"Tôi thấy không thích hợp lắm, có chút chuyện riêng, tôi muốn nói với Lưu lão sư."
Cmn Trần Đình Y, anh không thể có chút lương tâm với phái nữ à, sao lại có thể tàn nhẫn từ chối người ta như thế chứ. Anh là phản diện, nhất định chính là phản diện tàn ác nhất.
Những lời này Lưu Diệp Minh chỉ dám nghĩ không dám nói, bên ngoài vẫn giữ nét mặt cười đơ: "Ngại quá, hẹn cô khi khác vậy, thật xin lỗi."
Mã Tư Hàm ngại ngùng: "À, vậy không làm phiền hai người nữa, tôi đi đây, hẹn gặp lại."
Mã Tư Hàm sau khi ra khỏi phim trường, Lưu Diệp Minh mới thu lại nét cười xã giao, thở dài một hơi, buộc miệng nói ra: "Haiz, đáng tiếc."
Hai chữ này nói ra không có ý gì, nhưng lọt vào tai Trần Đình Y lại ra một nghĩa khác: "Cậu thấy tiếc vì không thể đi ăn cùng cô ấy à?"
"hả?"
Lưu Diệp Minh ngơ ngác nhìn Trần Đình Y, sau đó mới hiểu y nói là ý gì mà trả lời: "À, cũng không hẳng."
"Ừm, vậy đi thôi, ra xe tôi đi."
Lưu Diệp Minh có ý muốn từ chối, nhưng lại thôi. Lúc đi ra xe chỉ có thể tự nhủ: "Vậy tới lúc đó phải tranh nhắc trước y cẩn thận dưới chân từ sớm mới được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]