Trên ngực truyền đến đau đớn nghẹt thở làm Thẩm Mạn Cửu bỗng chốt bừng tỉnh, người chết rồi mà cũng biết đau sao?
“Mạn Cửu?”
“Mạn Cửu?”
Một giọng nam vang lên bên tai, Thẩm Mạn Cửu mở to mắt, Cố Kinh Mặc?
Quả nhiên mình đã chết, nhìn thấy được cả Cố Kinh Mặc, không nghĩ tới quả thật có âm phủ mà mọi người thường nói.
Thẩm Mạn Cửu kéo kéo khóe môi: “Đây là thiên đường hay địa ngục? Cậu còn không chịu đầu thai à.”
Cố Kinh Mặc: “……”
“Đại tiểu thư, cậu nói chuyện ma quỷ gì vậy, tôi lại chọc cậu chỗ nào rồi hả? Đầu cái gì thai cơ, đừng rủa tôi được không?”
Thẩm Mạn Cửu giơ tay sờ mặt Cố Kinh Mặc, thử hỏi: “Cậu… vẫn còn sống à?”
Cố Kinh Mặc một chưởng hất tay cô ra: “Tôi đang sống sờ sờ ra này, chết cái gì hả?”
Thẩm Mạn Cửu theo bản năng sờ cổ mình, cô cũng vẫn còn sống sao?
“Được!”
“Làm tốt lắm!”
……
Xung quanh vang lên âm thanh hoan hô ủng hộ, Thẩm Mạn Cửu nhìn bốn phía, phát hiện mình đang ngồi trên một khán đài cách đấu trường không xa.
Đài đấu được thiết kế như một chiếc lồng sắt rất lớn, lưới sắt bao bọc từng tầng xung quanh, điều dẫn tới tiếng reo hò của người xem chính là một người đàn ông bị ném trên sàn đấu.
Nghiêm khắc mà nói thì người này không được tính là đàn ông, là thiếu niên mới đúng.
Ngồi ở hàng phía trước, có thể thấy rõ thiếu niên thống khổ quỳ rạp trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cuu-roi-thieu-nien-benh-kieu-am-tram/2952012/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.