Thẩm Mạn Cửu im lặng một lát, “Không phải không đủ tư cách, là do tôi tạm thời không cần, nếu về sau thật sự có nhu cầu, nhất định sẽ suy xét anh trước tiên.”
Đáy mắt Tần Chước hiện lên chút cô đơn, “Tôi đã biết, nếu em không cần vệ sĩ, vậy tôi không có lý do gì để nhận ý tốt từ em.”
Ý tốt?
Cô từng cho hắn cái gì à.
“Tôi chưa từng đưa cho anh thứ gì.”
Tần Chước lấy ra bản hợp đồng kia, “Hai trăm vạn, em giúp tôi trả.”
“……” Cô rất hoài nghi Cố Kinh Mặc có phải nghe không hiểu tiếng người hay không, hay là do năng lực lý giải có vấn đề?
Cô rõ ràng đã nói đừng đề cập chuyện gì liên quan tới mình, ai kêu cậu ta tự chủ trương thế.
“Anh hiểu lầm rồi, là Cố Kinh Mặc tự nguyện giúp anh, có thể do cậu ta cảm thấy anh rất có tiền đồ nên mới đầu tư cho anh.”
Tần Chước nặng nề nhìn chăm chú vào cô, “Nhưng cậu ta nói đây là chủ ý của em.”
“Thật sự không phải chủ ý của tôi, tôi không hề quen biết anh, sao tôi có thể giúp anh chứ.” Đánh chết cũng không thừa nhận.
Tầm mắt Tần Chước dừng ở trên mặt Thẩm Mạn Cửu một lát, “Tôi hiểu rồi, Thẩm tiểu thư.”
Ánh mắt của hắn làm Thẩm Mạn Cửu cảm thấy lồng ngực rầu rĩ, cô nhìn sang chỗ khác, “Còn có việc gì không?”
Lệnh đuổi khách rất rõ ràng, Tần Chước lắc lắc đầu, “Không có việc gì, Thẩm tiểu thư, hẹn gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cuu-roi-thieu-nien-benh-kieu-am-tram/2952004/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.