“Nương, đại ca năm nay không có mặt, chẳng phải còn có sang năm, sang năm nữa và rất nhiều năm sau đó sao?”
“Đúng, đúng, đúng.” Lý Tú Chi lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, “Đừng ghét bỏ lão bà này lắm lời, hôm nay vui mừng, ta liền nói thêm vài câu.”
“Hôm nay là Giao thừa đầu tiên sau năm đói kém, giữa đường vì chạy nạn, cả nhà đã chịu nhiều khổ sở, chịu nhiều vất vả, mọi người đều đã cực nhọc rồi.”
“Nương, không vất vả, so với những người đã mất mạng trên đường, vận may của chúng ta đã rất tốt rồi.”
“Tất cả đều nhờ vào Du nha đầu, nếu không có Du nha đầu, bây giờ chúng ta còn không biết đang ở đâu nữa?” Nghĩ đến trận tuyết lớn liên tục rơi xuống gần đây, mọi người đều cảm thấy trong lòng run sợ.
Thiên tai vô tình, tất cả mọi người chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Mà bọn họ vì Lâm Du, nên đã bớt chịu đi rất nhiều khổ sở và gian truân.
“Các ngươi trong lòng rõ ràng, lão bà ta liền yên tâm rồi.”
“Lại nữa, đừng ghét bỏ ta nói khó nghe, sau này xuống Long Hổ Sơn, ra khỏi nhà đi xa, lời gì nên nói, lời gì không nên nói, các ngươi phải tự mình nắm rõ trong lòng.”
“Du nha đầu không nói, ta đây làm bà nội sẽ nói thay nàng, nàng ấy là nhìn mặt thân nhân mà giúp đỡ các ngươi, sau này các ngươi tuyệt đối đừng để nàng ấy thất vọng.”
“Nương, chúng con nhất định sẽ mang chuyện này vào quan tài.”
“Du nha đầu đối đãi chúng ta ân trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cuop-lai-co-duyen-cuu-ca-gia-dinh/4799089/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.