Lật Thuyền
Nhưng hắn ta cứ thế chịu đựng, nhìn thấy sắp chạm đến và g.i.ế.c được nàng, Tư Đồ Chinh lại phát hiện mình không thể cử động được.
"Ngươi rốt cuộc đã làm gì ta? Tại sao ta không thể động đậy được nữa?"
"Cũng là con người, sao dùng cùng một thủ đoạn đối đãi với các ngươi, các ngươi lại không muốn chứ? Khi đến Đại Hưng vì chạy nạn mà giả mạo thổ phỉ cướp bóc đốt phá, gây loạn khắp nơi, sao không nghĩ đến những bá tánh kia cũng có thân nhân huynh đệ?"
"Bây giờ lại lật thuyền trong mương, ngược lại đã nghĩ đến chuyện này rồi."
"Ngươi có biết đây gọi là gì không?" Lâm Du ngồi xổm trước mặt Tư Đồ Chinh, nụ cười trên mặt càng thêm đậm, "Đây gọi là nhân quả báo ứng."
"Tiếp theo, báo ứng của ngươi đã đến."
Lâm Du xách Tư Đồ Chinh ra khỏi không gian, nàng trói hắn ta năm hoa trên cây, hệt như nàng ở kiếp trước.
Giữa trời băng tuyết, Lâm Du lấy ra chủy thủ, khẽ rạch một đường liền m.á.u chảy như suối.
Nàng tìm đúng vị trí, nhìn m.á.u chảy như suối, trong lòng cảm thán, chủy thủ này quả không hổ danh là vật chất sắc bén như cắt tóc thành bùn, ngay cả cơn đau cũng sẽ chậm lại.
Máu nhỏ tí tách chảy xuống, làm tan chảy tuyết tạo thành một cái hố, m.á.u b.ắ.n lên mặt nàng, gió lạnh thổi đến, vết m.á.u khô dần từng chút một.
Lâm Du nhìn cái hố m.á.u do nàng tạo ra, một màu đỏ ngập mắt, trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng m.á.u thịt của nàng ở kiếp trước bị nuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cuop-lai-co-duyen-cuu-ca-gia-dinh/4799087/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.