Chứng kiến cảnh tượng này, làm sao nàng còn không hiểu mục đích bọn chúng trăm phương ngàn kế dụ người vào thành.
Đàn ông bị biến thành khổ lực, phụ nữ và trẻ em thì bị coi như “dê hai chân” (con mồi).
Nàng phải tìm cách để họ tự cứu lấy mình.
Chỉ khi mọi chuyện trở nên hỗn loạn, nàng mới có thể thừa nước đục thả câu.
“4438, có bản đồ thành Thư Châu không?” Điều chỉnh bảng điều khiển, toàn bộ thành Thư Châu hiện lên trong mắt Lâm Du.
Tìm một nơi trống trải, Lâm Du thả Đại Mao ra.
Ngồi vắt vẻo trên lưng Đại Mao, một người một thú đi khắp thành Thư Châu.
Càng nhìn Lâm Du càng cảm thấy nơi Thư Châu này đã thối nát đến tận cùng.
So với bên ngoài thành Thư Châu, bên trong thành không thiếu nước cũng không thiếu lương thực, kho lương đầy ắp, dù có mở kho cứu trợ dân chúng cũng dư dả.
Tất cả các cửa xả nước đều có trọng binh canh giữ, chỉ cung cấp cho tầng lớp cao.
Nói tóm lại, kẻ khô thì khô c.h.ế.t, kẻ lụt thì lụt c.h.ế.t.
Người ta có, nhưng chính là không cho.
Lâm Du bật cười vì tức giận.
Dán bùa xuyên tường, Lâm Du như châu chấu tràn qua, không còn một ngọn cỏ, nàng thu hết tất cả lương thực, binh khí, vàng bạc, và những gì có thể nhìn thấy, sờ thấy được trong thành Thư Châu vào không gian.
Thu xong, Lâm Du không quên dán bùa mê hoặc, tạo ra ảo giác rằng mọi thứ vẫn còn nguyên.
Trong lòng hơi thoải mái hơn một chút, Lâm Du đang định quay về, thì ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cuop-lai-co-duyen-cuu-ca-gia-dinh/4799065/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.