“Dọn dẹp, dọn dẹp cái gì mà dọn chứ? Nếu đều làm thành lương khô hết, sau này ăn gì đây? Nuốt cám nuốt rau sao?”
“Cách vụ thu hoạch lúa mùa còn mấy tháng nữa chứ?” Mẹ Lâm Đại Bảo đang bận rộn, Ngưu Mẫu Đơn vừa kéo đã muốn cất lương thực đi, nhà mẹ đẻ nàng ta bên kia bị tai ương nghiêm trọng hơn Rừng phong, nếu làm hết thành lương khô, nàng ta còn sao mà lén lút mang về nhà mẹ đẻ được? Ngưu Mẫu Đơn tuyệt đối không cho phép.
Thế nhưng, mẹ Lâm Đại Bảo lại không chiều chuộng nàng ta, bà ta còn ghi hận chuyện con trai mình vì cứu tiện phụ này mà bị thương ở chân.
Thật đúng là lành sẹo quên đau, mới hạ mình được bao lâu, khí thế lại kiêu ngạo lên rồi.
Hổ không ra oai, coi lão bà tử bà là mèo bệnh sao.
Lâm Đại Nương hứ một tiếng, dữ tợn giật lấy lương thực, vừa định động thủ, liền cảm thấy trọng lượng lương thực trong tay có chút không đúng, sao lại nhẹ thế này?
Lúc này, bà ta nào còn không hiểu, sao lại chỉ có Ngưu Mẫu Đơn nàng ta nhảy nhót khắp nơi thế này, hóa ra là đã đem lương thực trong nhà cứu tế cho nhà mẹ đẻ rồi.
“Ngưu Mẫu Đơn, tiện nhân lòng lang dạ sói nhà ngươi, lương thực này người nhà còn không đủ ăn, ngươi thì hay rồi, còn dám lén lút cứu tế lão nương và đệ muội nhà ngươi!”
Lời này vừa thốt ra, cả nhà Lâm Đại Bảo đều không thể tin được mà nhìn về phía Ngưu Mẫu Đơn.
“Ngưu Mẫu Đơn, ngươi đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cuop-lai-co-duyen-cuu-ca-gia-dinh/4799050/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.