Cặp long phượng thai, một đứa khóc, đứa còn lại cũng sẽ gào khóc theo.
“A nương, đây là sữa bột và tã giấy ta mới kiếm được. Dùng hết thì nói với ta.”
“Được.” Trầm Nhạn liên tục đáp lời, rồi đậy tã giấy và sữa bột lại.
Trầm Chí và Trầm phụ nhanh chân nhặt về cành cây và cọ sợi dễ vớt, chất thành mấy đống.
Tề Toại Niên khiêng đá đến, dựng hai cái bếp.
Trầm mẫu tuy miệng nói không tin Trầm Nhạn sẽ không quản bọn họ, nhưng cũng thật sự không làm gì được, cơ thể bà lại rất thành thật mà cùng Lý Tú Chi nhóm lửa.
Hai bếp đồng thời bắc nồi, một nồi để nấu cơm, một nồi để đun nước.
Việc đun nước là do Lâm Du dặn dò ngàn lần vạn lượt, kiếp trước nàng tuy không mắc dịch bệnh, nhưng đã từng chứng kiến cảnh t.h.ả.m khốc của họ, một khi đã mắc phải, gần như không t.h.u.ố.c nào chữa được.
Mà căn nguyên chính là bệnh từ miệng vào.
Bởi vậy, từ khi trọng sinh đến nay, Lâm Du vẫn kiên trì cho cả nhà uống nước đun sôi để nguội, giờ đây cũng đã thành thói quen.
Chỉ là hơi phiền phức một chút.
Nước sôi, Lý Tú Chi và Trầm mẫu đổ nước sôi vào thùng để nguội.
Hứa Tiêu Nguyệt và Bình Tố bên kia cũng đã chuẩn bị xong thức ăn.
Vừa định bắt đầu xào nấu, Lâm Huyên Võ, Lâm Huyên Bình, Lâm Di, Lâm Mạt cùng một đám người ùn ùn trở về, ai nấy đều phấn khích khoa tay múa chân.
“Nãi nãi, nhìn nhị bá và tiểu thúc đ.á.n.h được gì này!” Lâm Hoành như dâng bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cuop-lai-co-duyen-cuu-ca-gia-dinh/4799048/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.