Thấy Trần Bách Sinh với mặt đầy phân bò đang lao về phía mình, lòng Lâm Bảo Trân sụp đổ.
Trần Bách Sinh cái đồ phế vật này, sao lại không dỗ nổi một Lâm Du cơ chứ.
Rõ ràng trước kia y chỉ cần nói vài câu mềm mỏng, Lâm Du liền mềm nhũn như cục bông vậy.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Lâm Bảo Trân cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, thế nhưng khi nghe Trần Bách Sinh không ngừng cằn nhằn c.h.ử.i rủa Lâm Du, nàng lại thấy phân bò xanh dính trên kẽ răng y, nàng không thể nhịn được nữa mà nôn khan thành tiếng.
Trần Bách Sinh còn tưởng nàng bị làm sao, vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng.
“Á á á, chàng đừng chạm vào thiếp.” Sắc mặt Lâm Bảo Trân đột biến, liên tục lùi lại.
Trần Bách Sinh không phải kẻ mù, y đâu phải không thấy sự ghét bỏ trong mắt Lâm Bảo Trân, nhưng y biến thành bộ dạng này là vì ai cơ chứ? Nàng ta dựa vào đâu mà ghét bỏ y?
Nghĩ vậy, Trần Bách Sinh nắm chặt lấy tay Lâm Bảo Trân, phân bò trên tay y tự nhiên cũng dây sang tay và quần áo của Lâm Bảo Trân. Rõ ràng cảm nhận được sự run rẩy của cơ thể nàng, nhưng nàng lại không thể không nhịn, lúc ấy Trần Bách Sinh cảm thấy sảng khoái.
“Bách Sinh ca ca, ý thiếp là hay là chàng đi rửa ráy trước, nếu không khô lại sẽ khó tẩy rửa đó.”
Cuối cùng vẫn không nỡ ép người quá đáng, Trần Bách Sinh buông tay, nói vài câu mà y tự cho là thâm tình rồi đi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cuop-lai-co-duyen-cuu-ca-gia-dinh/4798971/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.