Bọn họ có thể ăn no là không tệ rồi, lấy nhiều tiền cùng lương thực như vậy, còn không đuổi Lý Tư Nồng ra ngoài luôn sao.
Lý Tư Dân cũng nhớ tới, cuối năm nhà mình phân lương thực, còn nợ năm tệ.
Cộng với món nợ mấy năm trước, đã vào khoảng năm mươi tệ rồi.
"Cái này..."
Lý Tư Dân nói không nên lời, nhất thời ông ta ngẩn người ở đó.
Cụ bà hừ lạnh một tiếng, nói: "Thằng ba này, đây là năng lực của Tư Vũ, mày không thể đi cướp đồ của em gái chứ.
Mày giúp đỡ em gái thật tốt, sau này nó có tiền đồ, còn không phải rạng danh nhà họ Lý chúng ta sao. Sao mày lại không biết tốt xấu như vậy chứ?”
Không phải Lý Tư Vũ chiếm đoạt công việc không muốn cho người khác, nhưng đây rõ ràng là cướp, ai có thể thoải mái được.
Một công việc mà thôi, cô đi làm cũng là vì sau này có cớ lấy đồ về cho gia đình, có điều kiện còn có thể cho bọn trẻ đi làm.
Lý Tư Dân không nói được gì, chỉ có thể cúi đầu, cảm thấy xấu hổ.
Cụ bà hài lòng gật gật đầu, như vậy hai nhà kia cũng không thể gây sự. Đừng thấy bọn họ mỗi người nhìn bề ngoài có vẻ thành thật, thực ra trong lòng đều có tính toán.
Bà cũng nhìn ra được, có điều bà không nói ra.
Hôm nay thằng ba mở màn, coi như là đánh tiếng với người trong nhà một chút, để cho mưu toan nhỏ bé kia đều dẹp hết cho ta.
"Được rồi, mẹ còn có thể mặc kệ người trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-voi-kho-hang/4271866/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.