Ánh nắng bên ngoài xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào phòng, trước chân thiếu nữ đứng một khoảng, Tiêu Ngữ đứng trong bóng tối, sững sờ nhìn Ninh Hàn.
Nàng cảm thấy bốn phía lạnh cả người.
“A Hàn……”
Tiêu Ngữ ngước mắt, mặt cắt không còn chút máu, “Đây là sự thật sao?”
“Là thật.”
Ninh Hàn tiến đến ôm nàng, để thiếu nữ vùi mặt vào ngực mình, chỉ chốc lát sau, liền cảm thấy trước ngực ướt ướt.
“Thực xin lỗi.”
Hắn siết chặt thân hình mảnh khảnh của nàng, ngực đau nhói.
“Không sao, không trách chàng,” Tiêu Ngữ nước mắt lưng chòng lắc đầu, “Không phải là lỗi của chàng, ta chỉ …… Chỉ không thể tưởng tượng nổi …… Hắn lại hận phụ thân như vậy.”
“Đừng sợ,” Ninh Hàn cúi đầu thấp giọng an ủi, “Hắn làm quá nhiều chuyện xấu, đã bị Diêm Vương bắt đi rồi.”
Rốt cuộc hắn vẫn không nói toàn bộ sự thật cho Tiêu Ngữ, chỉ nói âm mưu và sự căm hận của Tô Nguyên Thành đối với Tiêu Bỉnh, không nhắc tới Tiêu Mạnh thị, hắn sợ nàng biết được sẽ sụp đổ mất.
Nước mắt Tiêu Ngữ ngừng rơi, ngửa đầu, đôi mắt mờ sương tủi thân nói:
“Ta nhớ cha mẹ, khi nào chúng ta hồi kinh?”
“Người Đạt Nhĩ Càn đã bị áp giải đi trước rồi,” Ninh Hàn cúi đầu hôn lên môi nàng một cái: “Ngày mai chúng ta sẽ về.”
Hôm sau, đám người Tiêu Ngữ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-truc-ma-vuong-gia/3387568/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.