“Bán hàng từ thiện?”
Lưu Nhất Thanh nhớ lại một lát rồi nói, “Có, Đắc nguyệt lâu là tửu lầu lớn nhất ở đây, có các thương nhân mang kỳ trân dị bảo đến, thường xuyên tổ chức bán hàng từ thiện, nhưng mà……”
Nhưng mà hỏi chuyện này làm gì? Đây là nửa câu sau mà hắn chưa nói
“Ôn Tư Nguyên là ai?”
Ninh Hàn suy tư một lát, lại hỏi.
“Nhiều thế hệ tổ tiên Ôn gia đều buôn bán, tuy cho tới bây giờ thế hệ này đã xuống dốc, nhưng vẫn được coi là phú hộ trong thành,” Lưu Nhất Thanh nói đến đây thig thở dài, “Có rất nhiều người chết trong vụ giặc cỏ lần này, ngày nào mấy nhà cũng tới nha môn làm loạn……”
“Vương gia nghĩ tới cái gì?”
Thấy sắc mặt Ninh Hàn càng ngưng trọng, hắn dừng việc than phiền lại, không khỏi hỏi.
Ninh Hàn vuốt v e nhẫn ngọc trên ngón cái, chậm rãi bước tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
Gian phòng này ở lầu hai, nhìn ra ngoài có thể bao quát hết được phong cảnh Nhạn Châu.
Ninh Hàn đưa lưng về phía mọi người, nói với giọng điệu kiên định đáng tin:
“Người Đạt Nhĩ Càn không cướp bóc ——”
Hắn xoay người, trầm giọng nói:
“Bọn chúng đang tìm đồ, với chúng, đó là một thứ cực kỳ quan trọng, bằng mọi giá cũng phải có được.”
“Nhưng tại sao bọn chúng lại tới Nhạn Châu?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-truc-ma-vuong-gia/3387550/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.