“Sao lại…… Muốn đưa con về Nhạn Châu?”
Nghe vậy, Tiêu Ngữ càng bối rối.
Nhạn Châu nằm ở khu vực biên thùy Tây Bắc, là cố hương của Tiêu Bỉnh.
Lúc nhỏ Tiêu Bỉnh tòng quân ở Nhạn Châu, lý lịch bản thân không tệ, nhiều lần lập chiến công trên chiến trường, được tấn phong đến chức Nhất phẩm Tướng quân đương nhiệm. Sau đó cưới nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư lúc đó, chính là Đậu thị, do đó đã định cư kinh thành.
Nhạn Châu xa xôi, cho dù đi cả ngày lẫn đêm cũng mất nửa tháng, ngay cả Tiêu Bỉnh cũng hai năm mới về một lần, huống chi Tiêu Ngữ từ nhỏ đã lớn lên ở kinh thành.
“Không cần hỏi nhiều như vậy, con chỉ cần tới Nhạn Châu đợi một thời gian, coi như giải sầu đi.”
Tiêu Bỉnh thở dài một tiếng, nói.
Nhìn thần sắc suy sụp của phụ thân, Tiêu Ngữ mím môi, nhẹ giọng nói:
“Cha, là vì bệ hạ tứ hôn cho con và Đoan Vương sao?”
“Đã bảo con đừng hỏi nhiều rồi!”
Tiêu Bỉnh nghe vậy thì đập xuống bàn, tượng gỗ trên bàn lung lay, cau mày nói, “Cho con đi Nhạn Châu là vì tốt cho con, sao con lại không hiểu chuyện như vậy?”
“Con……”
Tiêu Ngữ còn chưa mở miệng, Đậu thị đã không nhịn được:
“Lão gia, sao ngài lại giở giọng ra như vậy? A Ngữ cũng biết ngài tốt cho con, sao ngài không thể nói tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-truc-ma-vuong-gia/3387542/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.