Ninh đứng ở đó, hai tay buông thõng bên người, bàn tay hơi nắm lại. Một lát sau, đôi môi đang mím chặt của hắn mấp máy:
“…… Nàng biết ta sẽ đến.”
“Ừ.”
Tiêu Ngữ gật đầu, xoay người ngồi dậy, nói, “Ta biết.”
Nghe vậy, hai tai Ninh hơi đỏ lên nhưng khó phát hiện ra, hắn hơi quay đầu:
“…… Nàng gạt ta nói nàng ngủ rồi.”
Tiêu Ngữ không nhịn được, lấy tay áo che mặt, thấp giọng cười, mắt cũng cong như trăng lưỡi liềm.
“Ngươi cũng nghe được chuyện này cơ à?”
Nàng vừa cười vừa nói, “Xem ra là đã ẩn núp trong viện từ lâu rồi.”
“—— không cho cười!”
Ninh Hàn gầm nhẹ, nắm tay chặt thành, cổ hiện lên gân xanh.
“Được, được, được, ta không cười nữa.”
Thấy thế, Tiêu Ngữ vội nén cười, ngồi một cách đoan trang.
Ninh Hàn có được câu trả lời nên cũng không nói gì nữa, nhưng ngực vẫn hơi phập phồng.
Tiêu Ngữ nhìn đứng người đối diện, lông mi hơi rũ xuống, tai ửng hồng thậm chí đã lan xuống cổ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hơi đáng yêu.
Hắn như một đứa trẻ khẩu thị tâm phi, rõ ràng là lo nàng lo muốn chết, nhưng vẫn mạnh miệng rống lên khi bị nói trúng tim đen, cố gắng giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.
“Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi đây.”
Có lẽ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-truc-ma-vuong-gia/3387540/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.