Hồ Đức? Tiêu Ngữ vừa ăn vừa nhớ lại cái tên này, bỗng nhiên nheo mắt.
Quả nhiên, trên giấy viết thư màu vàng được đưa cho nàng, chính giữa có bốn chữ cứng cáp hữu lực: Ngữ Nhi thân khải*.
*Thân khải (亲启): lời đề nghị chính tay người nhận thư mở ra (và không công bố nội dung ra ngoài)
Sắc mặt Tiêu Ngữ trầm xuống, chỉ cảm thấy nửa bát cháo nấm tuyết vừa ăn cũng trở nên nhạt nhẽo, vô vị.
Bởi vì người gọi nàng là Ngữ Nhi, cả kiếp trước và kiếp này, chỉ có mình người đó.
“Tiểu thư, vừa nhận được nô tỳ đã giấu kỹ rồi, chắc chắn không ai thấy đâu.”
Ấu Thanh nhẹ giọng nói, trong giọng nói mang theo sự hưng phấn khó phát hiện ra.
Nhìn thị nữ cùng nhau lớn lên từ nhỏ thật lòng vui mừng cho mình, Tiêu Ngữ chỉ cảm thấy bi ai.
Nàng mở phong thư, lấy bức thư ra, liếc nhìn sơ qua, cũng chỉ là mấy từ “Nhớ” ,“Mạnh khỏe”. Tiêu Ngữ đọc hết bức thư, hừ lạnh một tiếng, vo tờ giấy thành một cục rồi tiện tay ném sang một bên.
Chỉ là trong lòng vẫn hơi tức giận, sao kiếp trước lại không có mắt nhìn như vậy, lại bị mấy lời tỏ tình th ô tục này bắt mất hồn! Còn không bằng thoại bản của thư quán bên đường!
“Tiểu…… Tiểu thư?”
Ấu Thanh hơi bất ngờ, sao hôm nay tiểu thư nhà mình lại khác thường như vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-truc-ma-vuong-gia/3387524/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.