Nghe thấy lời này của Eide, trên mặt Tô Diệc lộ ra một tia không vui. Cứ có cảm giác người này thích xen vào việc của người khác.
"Nguyên nhân chủ yếu khiến cuộc sống ta không tốt như thế này, còn không phải là do các ngươi à? Những thú nhân mê tín cổ hủ?"
Nếu không phải do bọn họ, chỉ cần hình dạng có một chút khác biệt, đem Vasternorr đuổi ra khỏi bộ lạc ngay, Vasternorr cũng không đến mức mang anh theo lưu lạc khắp nơi.
Lấy năng lực của Vasternorr, không thua gì so với bất kỳ thú nhân khác nào.
Thân thể Tô Diệc gầy yếu, với bộ da thú cũ nát, cũng không phải là Vasternorr vô năng, mà bất đắc dĩ phải vậy.
Hiện tại bọn họ sống sót còn khó khăn, đâu còn tâm trí suy nghĩ đên mấy cái thứ đồ vô dụng?
Huống chi Tô Diệc là một thằng đàn ông, cảm thấy quần áo như thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần có thể che đậy được thì ok.
Eide hơi nhíu mày, hắn hoàn toàn nghe không hiểu lời Tô Diệc nói.
"Ý của ngươi là gì? Mê tín cổ hủ là gì?"
Tô Diệc lười giải thích cho hắn nghe, có giải thích thì cũng không rõ ràng được. Những người ở đại lục thú nhân này, tín ngưỡng vị Thần Thú đã lâu, truyền thuyết về thú nhân bất thường cũng đã in sâu vào tâm trí họ. Đó không phải điều mà Tô Diệc dùng dăm ba câu là có thể thay đổi, nếu không thể thay đổi được, thì Tô Diệc cũng lười lãng phí nước bọt.
Đúng lúc này, Eide đang còn muốn hỏi lại đột nhiên cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-thu-lam-ban/1020720/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.