Phong Miên chỉ đơ người một lúc, rốt cuộc cũng có phản ứng, đưa tay níu lấy vạt áo hắn ngây ngô nở nụ cười. À, anh trai này đem lại cho bé cảm giác rất dễ chịu, không biết có phải sâu trong tiềm thức hay không nhưng bé là rất thích người này.
Hành động vô tình đó của Phong Miên cũng thành công làm hắn vui ra mặt. Không quên hắn là tốt rồi, hắn có thể từ từ khiến hình bóng mình in đậm trong tâm trí ngây ngô của cậu từng chút từng chút một.
Việc bế Phong Miên vô nhà cuối cùng cũng là rơi vào tay Thiên Hàn, Tử Hi căn bản không cản được hắn. Chàng công tử bột kia cưng chiều nhìn con mình thế nào cũng thấy dễ thương, nhất là lâu rồi cô không thấy ánh mắt Bảo Bảo nhà mình lấp lánh đến vậy.
Quân Thiên Hàn nóng lòng muốn vào phòng cậu, hắn muốn hưởng thụ cảm giác khắp nơi đều là hơi thở của người trong lòng, tiện thể có lẽ hắn sẽ có cách đánh dấu chủ quyền của mình nơi đây.
Sự nôn nóng làm bước chân của hắn nhanh hơn chút, Bảo Bảo vì xóc nảy mà bám hắn càng chặt, nhưng nụ cười vẫn treo trên khoé môi như cũ.
Không hiểu sao hắn có linh cảm mình biết rõ phòng cậu ở đâu, bỏ lại Phong phu nhân ở phía xa cứ thế tiến đến căn phòng ngay giữa lầu hai.
Có vẻ hắn nóng vội quá rồi, không để ý có người ở chỗ ngoặt cầu thang. Cơn đau nơi đỉnh đầu truyền đến khiến hắn nhíu mày, nhưng vẫn không quên ôm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-chieu-em-trai-ngoc/2501413/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.