Phong Miên càng nghĩ càng tủi thân, bám víu lấy ngón tay hắn cho vào miệng cắn mạnh, nước mắt lại cứ rơi không ngừng trên gương mặt diễm lệ, làm hắn không biết nên dỗ cậu thế nào cho phải. Dường như càng ỷ nại vào hắn, bé con sẽ càng bộc lộ hết tính cách của mình ra, không như đời trước chỉ ngốc nghếch mà bám theo hắn.
Quân Thiên Hàn một tay xoa đầu nhỏ, tay còn lại bước đến nặng nề xách gấu bông lên, nghĩ nghĩ rồi lại đổi tư thế ôm vào lòng, hắn thả nhẹ nhịp thở, đem mặt bé con quay qua, nói khẽ: " Gấu của em này, anh xoa xoa bé gấu rồi, sẽ không đau nữa."
Bảo Bảo thút thít cắn cắn ngón tay hắn trong miệng, mờ mịt nhả ra nhìn gấu con. Thiên Hàn chỉ chờ có thế, hôn má bé thì thầm: " Bảo bối nín khóc được chưa nào? "
Bé con với tay ôm lấy gấu bông, bỗng dưng đánh vào má hắn một cái. Lực đạo rất nhẹ, chẳng khác nào lấy bông xoa vào mặt cả. Quân Thiên Hàn nín cười nhìn khuôn mặt cực kì " nghiêm túc " kia của vị tổ tông nhà hắn, cố tỏ ra hối lỗi nhất có thể.
" Anh mau ... xin lỗi bé gấu! ". Chất giọng ngây thơ cất lên phá lệ cứng rắn, lại thành trẻ con học đòi người lớn trong mắt hắn. Quân Thiên Hàn nhịn rồi lại nhịn, đỏ bừng mặt mà cúi đầu với gấu nhỏ, ai oán mà lên tiếng: " Đại ca, xin lỗi vì đã ném anh, em chân thành sám hối với hành vi của mình, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-chieu-em-trai-ngoc/2501378/chuong-22.html