Đến tận khi về đến nhà bé con vẫn chưa chịu nín khóc, mẹ Bảo xót xa ôm con dỗ dành cũng không ăn thua gì, Phong Miên chỉ khư khư giữ chặt Quân Thiên Hàn, nói chẳng nói cứ gục mặt vào ngực hắn nức nở như vậy. Hắn hết cách chỉ có thể xin phép hai vị phu nhân đưa bảo bối nhỏ lên phòng.
Vừa vỗ vừa xoa tiểu tâm can, Bánh Bao cũng kêu lên mấy tiếng ủ rũ gục xuống chân bé con. Bảo Bảo quay mặt qua nhìn nó, bỗng ôm lên úp mặt vào bụng bông xù dụi dụi. Bánh Bao có điều muốn quẫy, nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của hắn liếc qua lập tức im hơi không tiếng động, ngoan ngoãn trong lòng cậu.
" Bé cưng của anh là giỏi nhất, những bạn kia đều là người xấu cả. Em chỉ cần ở trước mặt anh như vậy là được rồi không phải sao ? " Hắn nói xong liền bật cười, cầm tay bé con xoa nắn đến khi làn da trắng nõn ấy ửng đỏ, thoả mãn hôn lên mấy cái. Đúng rồi, người của hắn, là của hắn hết.
Bảo Bảo nín khóc, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, đôi môi xinh xắn mỉm cười, loạng choạng đứng dậy ngã vào lòng hắn, đồng tử muốn phát sáng: " Thật sao ? Anh ... không thấy Bảo Bảo ngốc đúng không ? "
" Ừm, bảo bối của anh thông minh nhất trần đời này; đối với anh, em là tất cả. " Quân Thiên Hàn thiếu điều muốn tan chảy rồi, vợ hắn sao lại đáng yêu đến thế chứ, kêu nín là nín được luôn, buồn bã gì đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-chieu-em-trai-ngoc/2501371/chuong-26.html