Quân Thiên Hàn luôn có cảm giác hắn đã quên mất một điều, nhưng nghĩ mãi cũng không ra. Cho đến lúc này khi nhìn thấy xe bảo tiêu đỗ ở cổng biệt thự, hắn nhớ ra rồi. Giờ phải bay sang Anh thôi, đã qua đêm Giao thừa và sang mùng 1, ngay từ tờ mờ sáng cuộc gọi thoại của Quân phu nhân đến khiến hắn tỉnh giấc, còn luống cuống tắt chuông sợ động đến bé con trong lòng.
Thật sự không nỡ rời đi, Quân Thiên Hàn ôm siết lấy vợ nhỏ hôn liền mấy cái, luyến tiếc cắn lên khuôn miệng chúm chím vài lần. Dây dưa một hồi cũng đã gần nửa tiếng, đám người áo đen bên dưới vẫn đứng vững không chút lay động, chờ cậu chủ nhà mình xuống. Cảm thấy đã đủ, hắn vùi đầu vào người Bảo Bảo hít sâu mấy hơi, bất động nằm đó thêm nửa tiếng nữa; vẫn là bỏ mặc mấy con người đang thực thi nhiệm vụ kia đi
Một tiếng sau khi Quân Thiên Hàn bước xuống, vệ sĩ cúi đầu cung kính mời thiếu gia lên xe, Quân Thiên Hàn quay qua lễ phép chào hỏi Phong phu nhân, lo lắng đưa ra thỉnh cầu: " Dì, em có khóc gọi luôn cho con nhé, nhất định phải gọi nha dì. "
" Được được, con mau đi đi. "
Chờ đến khi chiếc xe đi khuất, cô mới quay đầu bước lên trên phòng, sửa soạn lại chăn gối cho bé con, xoa trán em vài cái rồi mới thiếp đi mất.
.
Tiếng thút thít bên tai làm mẹ Bảo giật mình, lập tức mở mắt nhìn đến con trai ngay cạnh. Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-chieu-em-trai-ngoc/2501354/chuong-35.html