Bé con chỉ bị đau bụng đêm đó, đến sáng hôm sau lập tức chạy nhảy vui vẻ, hớn hở kéo Quân Thiên Hàn đi chơi.
Phong Chấn Kiệt nhận ra tâm trạng hắn không tốt, thỉnh thoảng liếc nhìn, có lẽ nên để nhóc đó tự giải quyết vấn đề của mình vẫn hơn.
Quân Thiên Hàn thật sự bị ám ảnh, chỉ cần bảo bối nhà hắn đụng chạm thứ gì đó thôi, liền lập tức cầm lấy xem xét, biết là an toàn mới đưa cho em. Thỏ con cực kì chiều anh trai, ngoan ngoãn làm theo ý hắn. Một lớn một nhỏ hết cái này đến cái kia, đồ ăn xung quanh nhà đều bị sờ qua hết, chẳng chừa thứ gì.
Cũng may hắn tỉnh táo lại rất nhanh, vài ngày sau chẳng còn nổi điên như vậy nữa. Có lần suýt nữa Mẹ Hàn đã phải lôi con trai đi bệnh viện kiểm tra não bộ, xem có chấn thương chỗ nào đó hay không.
Nhưng cũng kể từ ngày hôm ấy, Quân Thiên Hàn cảnh giác hơn hẳn, cực kì bám bé con. Cứ ở nhà là y như rằng dính nhau như keo dán chó, gỡ thế nào cũng vô dụng.
Kì nghỉ Tết trôi qua nhanh chóng, tiếc nuối gì đó đều tạm gác một bên đi, đám học sinh than ngắn thở dài bước vào kì học khó nhằn sắp tới.
Như mọi ngày, sau khi lưu luyến chào tạm biệt nhau xong, bé con nhìn chằm chằm vào hình bóng trước mắt, anh trai nhỏ đi học mất rồi.
" A Miên, vô nhà thôi con. " Mẹ Bảo cất tiếng gọi cục cưng đang ngơ ngác đứng trước cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-chieu-em-trai-ngoc/2501335/chuong-44.html