Sau khi Bạch gia biết chuyện này, đôi phu phụ Bạch thị phát hiện trong phòng Bạch Nghênh Đình quả nhiên có cái áo lót mà Tuyết Hoài vứt bỏ, còn một số đồ vật riêng tư mà hắn trộm được, không biết là của ai.
Tất cả chứng cứ vô cùng xác thực, việc tu hành bị phạm sự đuổi về rốt cuộc cũng không dối gạt được nữa, hôm sau sư phụ của Bạch Nghênh Đình cũng chạy tới, kịp thời nhắc nhở với cha mẹ hắn.
Bọn họ vừa khiếp sợ vừa thất vọng, không những không dung túng cho hành vi của con trai mà trực tiếp liền báo lên thiên đình. Bởi vì Bạch Nghênh Đình tu hành ở khu vực Bắc Thiên, thiên đình liền chuyển vụ việc đến Phù Lê cung, sau đó bị một con Kim Sí Điểu đánh gần chết, Bạch Nghênh Đình sống dở chết dở bị đóng gói mang đi, nói là bị đem về nghiêm hình thẩm vấn.
Đối với Tuyết Hoài, cha mẹ Bạch vô cùng áy náy, Tuyết Hoài vừa thông cảm bỏ qua việc này thì họ lại suốt đêm sang Tiên Châu khác, tìm vị tiểu sư muội kia để xin lỗi.
Tuyết Hoài nói: "Làm cha mẹ thật không dễ."
Vân Thác vẫn ở cùng y đến khuya, thấy không còn khó khăn gì nữa mới yên tâm rời đi. Ngoại trừ hai câu đầu hắn nói với y, vẫn im lặng như cũ.
Bình minh dâng lên, Tuyết Hoài tiễn hắn ra cửa, nhẹ giọng hỏi: "Bọn họ là ai?"
Lúc này y đã thay y phục, tắm rửa sạch sẽ, còn áo của Vân Thác y giao cho người giặt giũ, hong khổ, không thể kịp trước bình minh nên cứ để ở Tuyết gia, hôm khác Tuyết Hoài sẽ trả lại.
Vân Thác thấp giọng nói: "Chư Tinh, với tên họ Bạch. Ta nghĩ bọn họ thật lòng yêu quý người, sau lại xảy ra những chuyện thế này, bọn họ cũng không tốt."
Rõ ràng là một người cao to anh tuấn, nhưng vẫn làm chuyện con nít, kiểu như muốn mách lẻo với y, còn không kiêng kị mà nói bậy nữa.
Tuyết Hoài cảm thấy thú vị, liền hỏi tiếp: "Bạch đại ca thì không nói, vì sao ngươi nghĩ Chư tiểu công tử cũng không được?"
Khi người theo đuổi y nhiều như mây, Chư Tinh cũng được xem là một người nổi bật, tình tính sáng sủa như mặt trời, thái độ làm người thiện lượng, gia thế, linh căn cũng không kém, Tuyết Hoài nghĩ chính mình cũng không thể xoi mói - chính mình thì tính tình quái đản, chỉ sợ hù dọa con nhà người ta, Vân Thác cảm thấy hắn phải cùng với kiểu người thế nào mới xứng với hắn?
Vân Thác nói: "Hắn không kiên trì, ngươi tốt như vậy, tại sao hắn lại buông tha ngươi?"
Tuyết Hoài cười: "Bởi vì ta cự tuyệt hắn, Vân công tử. Hơn nữa, ta nghĩ chắc hắn cũng không thích ta đâu, hắn còn nhỏ mà."
Vân Thác mím môi, chăm chú nhìn y: "Ngươi phải tìm một người, có thể thời thời khắc khắc bảo vệ ngươi, có thể khiến ngươi vui vẻ, vì ngươi mà dẹp hết mọi nguy nan, chống đỡ mọi tai họa và công kích, người đó mới thật lòng thích ngươi, muốn cùng ngươi đi hết cả đời. Người đó sẽ khiến ngươi trở thành người hạnh phúc nhất thế gian. Ngươi đáng giá hơn tất cả mọi thứ."
Tuyết Hoài suy nghĩ một hồi, lắc đầu: "Nghe có vẻ không giống như tìm đối tượng cho một nam nhân là ta. Ta có thể một mình đảm đương, không cần người khác thời thời khắc khắc bảo vệ...Hơn nữa, ta cũng không tốt đến như vậy."
Tuyết Hoài dừng chân, xoay người lại nghiêm túc nhìn hắn: "Vân công tử, ta không tốt như ngươi nói đâu. Tướng mạo ta có thể coi là đẹp, nhưng khuôn mặt đẹp ở Tiên giới không đáng giá chút nào, còn có nhiều người đẹp hơn ta nữa kìa. Tính tình ta không tốt, thường xuyên giận dỗi, ta tham lam, ích kỷ, mẫn cảm đa nghi, bất cứ việc gì cũng mang thù..."
Vân Thác cũng dừng chân, nghiêm túc nghe y nói. Trong mắt hiện lên quang mang tăm tối không rõ, còn lẫn tạp huyết sắc, thoạt nhìn như có một loại ma lực mê hoặc.
Tuyết Hoài nói xong lời cuối cùng, thản nhiên cười cười: "Cho nên ngươi xem xem, Tuyết Hoài ta thật sự chỉ là một người bình thường hơn cả bình thường, cho nên cũng chẳng có tư cách yêu cầu cao với bạn lữ tương lai."
Vân Thác kiên trì nói: "Ngươi có mà."
Tuyết Hoài nói: "Vân Thác."
Vân Thác ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên Tuyết Hoài gọi tên hắn trong kiếp này.
Tuyết Hoài lặng yên nhìn vào ánh mắt hắn, nhẹ nhàng nói: "Ngươi cũng còn nhỏ. Sau này khi ngươi lên ngôi đế tôn, chờ ngươi hiểu rõ thế giới này rộng lớn đến đâu, thì sẽ hiểu ta không tốt như vậy."
Vân Thác cũng nhìn lại, ngữ khí kiên định nói: "Sẽ không, ta đã hiểu được, cái trải qua ta cũng trải qua rồi, ta vẫn như cũ cảm thấy ngươi chính là ngươi tốt nhất trong trời đất này."
Vậy mà Tuyết Hoài bị cái cố chấp trẻ con này của hắn chọc cười: "Cái tên nhà ngươi..."
"Y phục không cần trả lại, ngươi cũng biết mà, ta sẽ rời đi một vài ngày, cho ngươi thời gian, cũng như cho ta thời gian." Thanh âm Vân Thác có chút khàn khàn.
Bỗng nhiên hắn tiến lên phía trước, giang hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm Tuyết Hoài một cái.
Rất nhẹ rất nhẹ, và như những lần trước kia, như không đụng chạm đến người, như sợ kinh động đến bông tuyết kia.
Tiên châu bắt đầu có tuyết rơi, từng bông tuyết lạnh lẽo thổi qua mặt, chóp mũi, sau đó lại tan ra trong hơi thở ấm áp của họ.
"Đừng sợ ta, Tuyết Hoài." Vân Thác thấp giọng nói, thanh âm nhỏ đến mức nghe như một tiếng thở dài: "Ngươi vẫn thông minh giống như trước kia vậy."
Gió tuyết đột nhiên biến lớn, trong nháy mắt, tuyết trắng mịt mù cuốn tung cả đất trời. Gió lạnh vù vù thổi làm đau mắt, đợi đến khi mở mắt ra thì ngươi thiếu niên cô tuyệt cao ngạo kia đã không còn đứng đấy.
Tuyết Hoài đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng lưng đã đi xa của hắn, tâm tình sinh ra một tia ngẩn ngơ.
Y nghĩ y đã hiểu ra điều gì đó?
Y nhìn thấy vết thương bị kim đâm chằng chịt trên tay hắn, nhớ tới khoảng thời gian "đi dạo" mỗi ngày đều gặp nhau, nhớ rõ đồ vật này nọ được đưa tới - phí hết bao nhiêu tâm tư, giá trị không cao, nhưng lại có thể khiến y vui vẻ nhận lấy.
Nhớ tới mỗi lần chính mình gặp phiền phức, người này luôn thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở phía sau mình, lặng yên không tiếng động giúp y giải quyết tất cả.
Nhớ tới tờ giấy hắn viết "Tuyết Hoài, ngủ ngon", hắn từ phía sau lưng cầm tay y viết chữ "Vân", sau đó mỉm cười hỏi: "Ta tên gì, Tuyết Hoài?"
Thậm chí lần đầu tiên gặp nhau, hắn xông đến cho y cái ôm. Tại vòng tay ôm ấp ấy y cảm nhận được tử vong đã qua, như biển bỉ ngạn tại Vong Xuyên lại nở rộ, bừng bừng sức sống.
Vân Thác thích Tuyết Hoài.
Hắn thích y, Tuyết Hoài chợt tỉnh ngộ, chuyện này đã quá rõ ràng rồi.
Nhưng y chỉ biết điểm này, cái khác thì không biết. Hình như bọn họ lại trở về kiếp trước, câu nói cuối cùng chẳng nói ra câu, gặp lại thì đã là ly biệt.
Ngươi vẫn thông minh như lúc trước.
Lời nói này có ý gì, từ lúc nào y gặp hắn chứ?
Vân Thác tại sao lại thích y? Không phải như vậy, người hắn thích chắc là Tuyết Hà.
Tuyết Hoài nghĩ đến đau đầu. Y đứng trong gió tuyết một lát, cho đến khi tuyết rơi ổn định, ánh sáng mặt trời từ tầng tầng mây chiếu đến thì mới vào trong nhà.
***
Lần từ biệt này, hơn mười ngày mới gặp lại Vân Thác.
Hơn mười ngày nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Tuyết Tông thỉnh thoảng sẽ hỏi Tuyết Hoài: "Vân lão đệ của con đâu? Gần đây muốn hắn tới Thâm Hoa Đài xác nhận chất lượng thành phẩm, nhưng mà không liên lạc được vậy?"
Tuyết Hoài không biết phải trả lời thế nào, đành nói: "Hắn bề bộn nhiều việc, qua một thời gian sẽ trở lại."
Tâm tư thiếu nam ngài đừng có đoán nữa mà.
Bình tĩnh xem xét, lần kia không tính là Vấn Thác thông báo, ngay cả bị y cự tuyệt cũng không tính - Tuyết Hoài nhìn ra nhưng chưa nói.
Vân Thác cũng nhìn ra.
Chỉ là hắn phát hiện thích y nên hốt hoảng rời đi ư?
Vân Thác có vẻ không giống vì chuyện nhỏ này mà hốt hoảng đâu. Hắn là cái thể loại nếu bị đối phương phát hiện "À, thì ra là ngươi thích ta" thì sẽ lập tức tới cửa cầu hôn, lấy thế sấm rền gió cuốn mà đem người vững vàng nắm trong tay.
Tuyết Hoài không biết lý do vì sao.
Y cũng nghĩ mãi không thông, vì sao Vân Thác lại thích mình?
Bắt đầu từ khi nào chứ?
Nếu như kiếp này thích, vậy sao kiếp trước lại không thích y? Kiếp trước thời gian ở cùng nhau, tiếp xúc với nhau còn nhiều hơn so với kiếp này nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, y không hiểu được, chỉ có thể là do bốn chữ thế sự vô thường mà thôi.
Bởi vì sự kiện này, Tuyết Hoài cũng phiền muộn một thời gian. không rõ vì sao, cứ như y là người khi dễ Vân Thác ấy, ngực như có một móng mèo cong cong cào một cái làm tim chua xót.
Mộ Dung thị bên kia truyền tin đến, nói là ông ngoại y đã xuất quan, bảo Tuyết Hoài sang chơi. Tuyết Hoài cũng muốn đi giải sầu một chút, nói Tuyết Tông một tiếng, rồi dọn đồ sang nhà ngoại.
Thanh điểu chở y đi mất ba ngày mới tới nơi.
Mộ Dung lão phu phụ đã sớm đứng chờ y trước tiên môn.
Bà ngoại y là một vu nữ, tinh thông dược lý và Trì dũ thuật, ôn nhuận khoan dung. Ông ngoại là một vị kiếm tu công pháp thâm hậu, ở tiên sơn mở tiên quan thu đệ tử quanh năm, đào tạo khắp thiên hạ.
Tính cách Mộ Dung Kim Xuyên vô cùng trầm ổn, làm việc mạnh mẽ vang dội, là một lão nhân nghiêm túc không nói cười tùy tiện. Nhưng vừa thấy Tuyết Hoài thì liền phá vỡ tính cách thiết lập - bởi vì y và con gái cưng của lão giống nhau đến chín phần, từ trên lưng Thanh điểu nhảy xuống liền trực tiếp bay vào lồng ngực ông, ôm lấy lão nhân từ trước tới nay luôn chú ý quy củ đến xoay vài vòng mới thả.
"Tiểu tử thúi." Mộ Dung Kim Xuyên chỉ thiếu điều thổi râu trừng mắt với Tuyết Hoài: "Càng lớn càng không quy củ."
Tuyết Hoài nháy mắt, sau đó chạy ra sau lưng bà ngoại nấp, ỷ có chỗ dựa còn dám nhăn mặt với lão nhân gia.
Bà ngoại chăm chú đánh giá y, nhẹ nhàng thở dài, nói: "Cao, gầy, Tiểu Hoài, gần đây con bận lắm à?"
Chỉ đứng trước mặt hai người, Tuyết Hoài mới là một thiếu niên tuổi ăn tuổi lớn. Y đỡ bà ngoại vào cửa, trên đường nói sơ sơ chuyện phát sinh gần đây, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, chỉ nói mình đang giúp phụ thân xử lý công việc ở Thâm Hoa Đài.
Mộ Dung Kim Xuyên nói: "Hồ đồ, con mới bây lớn hả? Cái tên nam nhân hại nữ nhi của ta còn chưa đủ, còn muốn làm lỡ con? Tiểu Hoài, nghe ông ngoại, tới chỗ ông tu hành đi, chờ tu vi của con tiến bộ, thi làm thần tiên, đến lúc đó Mộ Dung gia này cho con, còn Tuyết gia thì đừng có mơ phần nào."
Bà ngoại trừng mắt liếc lão, Mộ Dung Kim Xuyên vẫn kiên cường, cứng cổ nhưng không dám nói thêm lời nào.
Đối với tình cảnh thế này Tuyết Hoài tập mãi thành thói quen.
Kiếp trước y chạy theo Vân Thác đánh giặc, đồng thời chọc giận phụ thân và ông ngoại y. Dựa theo kế hoạch dự tính, năm 17 tuổi này y sẽ đi theo ông ngoại đến tiên sơn, cùng ông học tu hành.
Trước khi chết y còn nhiều điều không rõ, nếu muốn biết toàn bộ, thì tu vi ít nhất phải đến bậc Kim Đan, học Quan Tâm Pháp, lấy thân phận người xem để nhìn ký ức của mình. Việc này yêu cầu phải bế quan trong một thời gian dài và tập trung tin thần cao độ, Mộ Dung gia ở Bắc Đẩu tiên sơn có thể cung cấp điều kiện này cho y.
Còn nữa, y hiểu rõ, không tới hai năm, Vân Thác sẽ nhấc lên một hồi náo động ở cửu đại tiên châu - chấp chưởng cửu đại tiên châu, lão đế tôn qua đời, người không thừa nhận Vân Thác rất nhiều, hắn sẽ từng bước từng bước diệt trừ tận gốc.
Tuyết gia dù chưa bị liên lụy nhiều, nhưng Thâm Hoa Đài thậm chí Mộ Dung sơn trang, sau này đều bị đối thủ cạnh tranh của Vân Thác cưỡng ép trưng dụng. Loạn thế tương lai, Tuyết Hoài phải cố gắng học nghệ cho tinh, ra sức bảo vệ người nhà bình an.
Tu vi Ngân Đan chưa đủ, đã sống lại một lần thì ít nhất phải đạt tới Kim Đan kỳ.
Còn có một chút--
Y đột nhiên nghĩ đến, nếu mình ở lại nơi này, cắt đứt mọi liên lạc. Vân Thác sẽ triệt để xem y như khách qua đường, y đối với hắn cũng như thế.
Tuyết Hoài nói: "Được, con đáp ứng ngài, thời gian tới con sẽ đến đây tu hành."
***
Những ngày ở Mộ Dung gia trôi qua yên bình.
Tuyết Hoài cùng ông ngoại thương nghị được ngày đến tu hành, là đầu tháng năm năm nay, chờ y về nhà sắp xếp công việc thỏa đáng rồi mới trở lại đây.
Y vốn không vội trở về, phu phụ Mộ Dung cũng muốn cháu ở lại vài ngày nữa, nhưng thúc giục Tuyết Hoài đi không phải ai khác lại là Tuyết Hà.
Tuyết Hà gửi thư tới, trong thư khóc lóc nói: "Ca ca, mau trở lại đi, Vân công tử đã xảy ra chuyện."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]