Vân Thác nói cho Tuyết Hoài biết tên sơn động này là Trầm Tâm Động, là một nơi hiếm có bị phong ấn ở Ma giới. Có người nói nơi này là nơi mai táng Hình Thiên (là một trong mười đại ma thần trong các truyền thuyết về thời thượng cổ của Trung Hoa),tự nhiên sinh ra sát âm lệ khí, tất cả phép thuật ở chỗ này đều chịu sự áp chế mạnh liệt, giúp cho việc ổn định khí tức, là nơi thích hợp để đột phá tu vi.
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân đó, từ xưa đến nay ma nhân bị tẩu hỏa nhập ma vô số kể, quỷ quái hoành hành, khiến nơi này càng thêm âm trầm. Lần này khí tức của Vân Thác cũng bị hỗn loạn, nếu không có Tuyết Hoài xông đến, sợ rằng đã bỏ mạng ở nơi này.
Tuyết Hoài không hỏi hắn vì sao công pháp lại hỗn loạn. Y cũng không nói với hắn là thần thức của chính mình xém chút nữa cũng lung lay, bởi vì huyễn cảnh của Vân Thác đều là chuyện kiếp trước, suýt nữa y cũng đã bị cuốn theo.
Y suy nghĩ một chút liền hiểu rõ: Cánh đồng tuyết Bạch Phượng là quê cũ của Vân Thác ở Ma giới, năm ấy Ma giới phát động lên án công khai thân phận của Vân Thác, vì vậy phải phái y ra ngoài dọn dẹp bạo loạn, cho nên Vân Thác rất có chấp niệm ở nơi ấy. Mà Tầm Tiên Các là nơi mà Vân Thác đi tới tiên châu nhiều nhất.
Thân phận tiên ma cho tới bây giờ đối với Vân Thác là nghiệp chướng không thể tách rời, đó có thể là tâm ma của Vân Thác.
Khi y bắt đầu tiến vào hang động thấy bức tượng nữ nhân hút thuốc kia nên càng xác nhận điểm này.
Nữ nhân Ma giới yêu Đế tôn điên cuồng, vì tình yêu mà bỏ cả thân phận Công chúa Ma tộc, dùng hết sức lực đem Vân Thác về Tiên châu nuôi nấng, mong muốn một ngày nào đó có thể được phụ thân thừa nhận.
Nhưng Tiên Ma vốn là kẻ thù, Vân Thác có cả căn cốt cả Tiên lẫn Ma, do đôi mắt kỳ dị nên rất khó tìm được yên vui. Nàng nghiêm khắc giáo dưỡng hắn, nhưng lại thất vọng vì cái tính cách âm lệ trầm muộn của hắn nên động chút là đánh chửi, sau đó dính vào nghiện hút ma thuốc, trong một đêm đầy tuyết yên lặng chết đi.
Khi đó Vân Thác đã mười tuổi, hắn vẫn không thể dung nhập vào Tiên giới, cũng không thể trở về Ma giới, chỉ có thể chạy nhảy ở biên cảnh của hai giới, tựa như một quỷ hồn bị quên lãng.
Mười một tuổi, Đế tôn chợt nhớ mình có đứa con trai này, bắt đầu nhờ các Tiên gia trông nom hắn, đồng thời có ý định rèn giũa hắn. Từ đó về sau được tôn hào "Thiếu tiên chủ", nhưng hắn vẫn không hòa nhập vào Tiên giới đầy phức tạp này, trái lại tính cách càng lớn càng cao ngạo trầm mặc.
Hắn cũng không muốn cái người gọi là phụ thân cho tiền, mẫu thân đã để lại cho hắn tất cả đủ để không lo chuyện cơm áo gạo tiền, ngôi nhà ở nơi tối tăm kia đóng cửa cả ngày, có cảm giác như sắp sụp xuống.
Mười ba tuổi, Đế tôn đi tuần Cửu châu, chín mươi chín con phượng hoàng kéo Kim loan thánh giá như một vầng thái dương chói mắt, bay lượn trên chín tầng trời. Vân Thác lãnh đạm đứng từ xa, khoanh tay đứng nhìn, trong giây phút đó, đáy lòng hắn lặng yên sinh ra một khát vọng thiêu đốt hắn.
Hắn cũng muốn vị trí trên kia.
Hắn không muốn người kia đưa cho hắn, hắn muốn chính mình nắm lấy.
Có lẽ cừu hận sâu sắc cũng là một loại khát cầu. Tuyết Hoài ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, y cảm giác người này có lòng tham không đáy, cực kỳ hiếu chiến muốn vượt qua mười bảy châu tiên ma yêu quỷ nắm hết mọi thứ trong tay, nhưng khi đến lúc hắn thật sự nắm trong tay tất cả, hắn lại cảm thấy chán ghét như mấy đứa con nít, không còn hăng hái nữa.
Một thế giới chẳng xinh đẹp, Tuyết Hoài vẫn nghĩ mãi không ra vì sao hắn muốn nắm nó trong tay.
Đối với Vân Thác mà nói, đây là một mảng u tối, không thể thấy rõ trời đất.
Giống với Ma giới trong mắt Tuyết Hoài, y không thấy rõ, vì vậy không có chỗ đặt chân.
***
Trời đã tối rồi.
Cái loại sương mù đỏ sẫm vẫn tràn ngập khắp nơi, theo đêm tối càng phát tán dày đặc.
Hiện tại đừng nói phải rời khỏi sơn động, y cần là cần phải rời cái huyễn cảnh mà Vân Thác tạo ra trước cái đã, sau đó cả hai lập tức chạy ra ngoài, hòa nhập vào bóng tối nhưng không biết phương hướng ở nơi nào.
Y bọc áo ngoài của Vân Thác - cái tên bị đánh chủ động nộp lên, hỏi: "Chờ trời sáng rồi xuống núi được không?"
Y không nói cho hắn biết vì sao mình tìm được hắn, chỉ nói là do Dưa Ngốc dẫn đường.
Vân Thác nói: "Đi xuống càng sớm càng tốt, lần trước ngươi bị âm linh yểm trụ, khí mạch không vững, ở chỗ này lâu ngươi sẽ càng nguy hiểm."
Tuyết Hoài chần chừ: "Nhưng ta không thấy đường ở Ma giới."
Vân Thác ôn nhu nói: "Vậy ta cõng ngươi đi."
Tuyết Hoài: "..."
Tuy lý trí nói cho y biết đây là một lựa chọn tốt, nhưng y cứ thấy quái dị kiểu gì ấy.
Y cảm giác hình như bản thân có bệnh, người này từng mạnh mẽ ôm y hai lần, dọa y ba lần, còn lần này thiếu chút nữa là lột đồ y luôn, vậy mà y vẫn tin tưởng người này mới sợ chứ.
Vân Thác không nói nhiều lời, hắn ngồi xổm trước mặt y, thúc giục: "Đi thôi, cơ thể ngươi chịu không được lâu."
Tuyết Hoài đành phải bò lên lưng hắn.
Lưng Vân Thác rất vững chắc, nghe nói Ma nhân phát triển nhanh hơn Tiên giới, có lẽ do nguyên nhân này mà thể trạng của hắn không giống những thiếu niên khác, trái lại dáng dấp giống như người trưởng thành, cao gầy, cơ thể cường tráng, mang theo anh khí, sắc bén và sự tuấn mỹ.
Hắn cõng Tuyết Hoài, Tuyết Hoài cõng mèo Dưa Ngốc, một người một mèo nằm trên lưng hắn chậm rãi xuống núi trong bóng đêm.
Mái tóc bạch kim ở trong tối phát ra ánh sáng nhàn nhạt, vô cùng nổi bật.
Vân Thác vẫn đi không ngừng, còn sợ y trượt xuống vì vậy nắm thật chặt hai bắp chân của y: "Tuyết Hoài, ta là bán ma. Tóc bạc mắt đỏ là đặc điểm của người ở Ma giới. Có phải nhìn không đẹp?"
Tuyết Hoài nói: "Cũng được, ta hỏi không phải vì cái đó. Ngươi chỉ có thể chất là bán ma thôi, theo đạo lý thì tóc sẽ đen chứ, tại sao huyết thống Ma tộc lại phản phệ nhanh như vậy?"
Một suy đoán trong đầu thành hình, Tuyết Hoài nhẹ giọng hỏi: "Ngươi...nhập ma rồi sao?"
Vấn đề này y muốn hỏi từ sớm rồi.
Hiện tại tu vi của y là Ngân Đan, ở đây pháp lực không sử dụng được, nhiều nhất chỉ có thể hội tụ linh căn, miễn cưỡng lắm mới đập được một lỗ thủng trên sơn động, mà Vân Thác bên trong có thể thi triển huyễn ảo, tinh thần lực tiêu hao vô cùng lớn.
Việc này cần phải có tu vi Kim Đan, thậm chí Kim Đan trở lên, sâu không lường được.
Kiếp này Vân Thác còn chưa tới mười bảy, ngoài trừ đã nhập ma, không có lý do để giải thích cho chuyện này.
Thanh âm Vân Thác chợt dừng lại một chút, sau đó nói: "Đúng vậy."
Sau đó nhanh chóng bổ sung thêm: "Chỉ tu ma đạo một phần, không có tiếp tục. Lúc đó là ngoài ý muốn nhập ma, cũng không có biện pháp rẽ chính. Ngươi....ngươi đừng sợ."
Tuyết Hoài hiếu kỳ, thuận tiện hỏi tới: "Ngoài ý muốn? Nhập ma còn có thể ngoài ý muốn hả?"
"Ừ, lúc ấy có một người rất quan trọng đối với ta qua đời." Vân Thác nhàn nhạt nói, "Hiện tại không đề cập tới nữa."
Tuyết Hoài an tĩnh lại.
***
Hai người tiếp tục đi xuống dưới. Tuyết Hoài không nhìn thấy rõ đông tây, cảm giác phương hương cũng không có, chỉ mơ hồ nghĩ bọn họ đang đi xuống, cũng không biết đã đi hết cái thang trời nguy hiểm kia chưa.
Cảm giác mất trọng lực quá mạnh mẽ, hắc ám và khí lạnh như băng công kích y như không ngừng nhắc nhớ cái chết năm ấy, Tuyết Hoài không nói lời nào chôn mặt trên lưng Vân Thác, cả người cứng ngắc.
"Tuyết Hoài?"
Vân Thác cũng nhận ra điểm không thích hợp. Hắn dừng lại, nhẹ nhàng đụng ngón tay Tuyết Hoài, phát hiện tay y đầy mồ hôi lạnh.
Tuyết Hoài miễn cưỡng nói: "Ta không sao, không cần để ý tới ta, ta chỉ là có chút không quen....quen với không gian vừa tối vừa lạnh thế này."
Vân Thác không nói gì, lại cõng y đi thêm một đoạn đường, sau khi đến một nơi bằng phẳng liền đặt Tuyết Hoài từ trên lưng xuống.
Tuyết Hoài hỏi: "Đã tới chưa?"
Vân Thác nói: "Chưa tới." Nói xong, hắn ôm lưng Tuyết Hoài, thuận thế ôm ngang y lên, nghiêm túc áp người vào trong ngực, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích, ở phía sau lưng ngươi trống trải, âm linh đi theo ngươi mãi. Bao lâu rồi ngươi chưa nghỉ ngơi tốt hả, đem căn cốt bị thương đến như vậy?"
Lúc đầu Tuyết Hoài muốn giãy dụa, nghe lời Vân Thác nói xong liền ngẩn người, nỗ lực mở to hai mắt, muốn trong bóng đêm dày đặc nhìn ra một thứ gì đó nhưng không được.
Lần trước y sa vào huyễn cảnh trong hoa bỉ ngạn, bị bóng đè, lúc Vân Thác đến dùng linh thị nhìn xem thì thấy có rất nhiều cái bóng, như muốn chiếm đoạt cơ thể y.
Y suy nghĩ một chút liền biết tại sao.
Đại khái là y trọng sinh không bao lâu, hồn phách vừa về cơ thể, căn nguyên bất ổn, cho nên bị mấy thứ này để mắt tới. Y không suy nghĩ nhiều đến chuyện này, sau này phải tìm đại phu bốc cho mấy thang thuốc trấn hồn.
Y thấp giọng nói: "Ta sẽ chú ý nghỉ ngơi."
Vân Thác nói: "Ở chỗ ta có một chút thuốc, trước đây ta nhập ma còn dư lại một ít thuốc trấn hồn, có thể dùng, sau khi rời khỏi đây ta đưa cho."
Tuyết Hoài: "....ừm."
Vân Thác nói tiếp: "Tuyết Hoài, ngươi thông minh, nhớ kỹ phương thuốc ta nói, Kỳ Lân Giáp năm miếng, cỏ Như Ý hai lạng, Không Thanh hai lạng, hoa Địa Hồn một lạng, hoa Bỉ Ngạn, quả Bạch Luyện, dưa Trấn Hồn mỗi thứ một quả, ngao trong hai canh giờ, đợi cho đến khi nấu sệt lại, trong uống ngoài thoa, biết chưa?"
Tuyết Hoài nhẹ giọng hỏi: "Thật sự là do ngươi nhập ma nên còn dư, hay là cố ý mua cho ta đấy?"
Y yên ổn nằm trong khuỷu tay hắn, dựa lên bờ vai vững chãi, bộ dáng ngày thường trong trẻo nhưng lạnh lùng đều thu liễm lại, trở thành một con mèo hiền lành nằm trong lòng hắn.
Y thật sự rất hiền, là một mặt mà người khác không thể thấy được, chẳng biết lúc nào trở nên như vậy.
Có khả năng làm tim người ta đập hẫng một nhịp, lúc y cười rộ lên như ngọn đèn dầu lấp lánh, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, đó chính là ánh mắt của y.
Vân Thác nói: "Đều không phải."
Nhưng thần xui quỷ khiến thế nào hắn đành nói thật: "Là mua thuốc cho ngươi. Lúc đó đã mua rồi nhưng chưa kịp đưa cho ngươi."
Tuyết Hoài nhìn chằm chằm vào mắt hắn: "Vân...Vân đệ, ngươi bao lớn rồi?"
Vân Thác có chút dỗi: "Ngươi đừng gọi ta như vậy."
Hắn đã quên lần trước mình cũng trêu ghẹo y gọi "Tuyết Hoài ca".
Là ca ca và đệ đệ hàng thật mà, gọi cũng thấy tự nhiên hơn lúc trước, Tuyết Hoài phát hiện người này có điều trốn tránh, liền không tha mà hỏi tới: "Ngươi bao lớn, hả? Tiểu hài tử mới bao nhiêu mà đòi theo đuổi người trong lòng?"
Vân Thác mím môi không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn y.
Thấy Tuyết Hoài ngậm miệng không nói, hắn giục y: "Ta thế nào? Ngươi nói thử xem."
Tuyết Hoài nói: "Giống Chư công tử vậy, có vật gì cũng đều đưa tới, nhất thời mới mẻ, sẽ hiểu lầm đó là tình yêu, chờ mới mẻ qua rồi thì tốt. Có thể bây giờ ngươi nghĩ không phải, nhưng sau này ngẫm lại sẽ thấy đúng, Tuyết ca ca của ngươi chưa bao giờ nói dối."
Nói tới nói lui, là muốn hắn dẹp ý niệm này.
Tuyết Hoài như con mèo nhỏ, nhàn rỗi không chuyện gì làm nằm trong ngực hắn lắc lư móng vuốt, muốn cào tim hắn thành cái lỗ luôn rồi.
Vân Thác âm trầm nói: "Chúng ta không nói cái này nữa, xuống núi trước đã."
Tuyết Hoài phát hiện hình như hắn thật sự giận rồi, cũng biết bên nặng bên nhẹ, y "Ừ" một tiếng rồi hỏi thêm: "Mệt không? Chúng ta đang rời khỏi Trầm Tâm Nhai đúng không? Ra ngoài thì nhớ gọi ta một tiếng, ta có thể thu nhỏ lại một chút, ngươi có thể nhét ta vào túi tiền hoặc tay áo."
Red: bỏ vợ vào túi nghĩa đen:)
Vân Thác nói: "Còn sớm, ngươi đừng nói chuyện, cẩn thận rước tới những thứ khác."
Tuyết Hoài lại hỏi: "Không mệt thật hả?"
Y nhìn sắc thái của Vân Thác, lòng nghi ngờ nhưng vẫn nghe lời đối phương lấy tay che miệng, đàng hoàng nằm yên.
Cả đoạn đường này y vừa chui vào rừng, vừa bò lên thang trời, mỗi chuyện phá vách động thôi đã khiến y không còn chút sức lực nào. Âm khí ở Ma giới sẽ làm tổn thương căn cốt của y, Tuyết Hoài lúc này đã rất mệt mỏi, cơn buồn ngủ như thủy triều ập tới.
Cánh tay Vân Thác ôm y rất ổn định, lúc đầu Tuyết Hoài còn nhìn vào đồ án Tỳ Hưu thêu trên áo hắn, nghĩ thầm con này cũng nhìn tựa tựa như con Thao Thiết mình nuôi trong phòng, mí mắt cứ thế chậm rãi khép lại, bất tri bất giác ngủ mất.
Bước chân của Vân Thác ngày càng nhẹ, động tác cũng rất bình ổn. Hắn nghiêm túc nhìn người trong ngực, coi y như một trân bảo quý giá, rất sợ chạm mạnh sẽ tan ra.
***
Sau khi tỉnh lại, Tuyết Hoài thấy xung quanh vẫn là hắc ám như cũ, chỉ là giờ có thể thấy được ánh trăng màu bạc nhàn nhạt.
Vân Thác ở bên cạnh nhóm lửa, thấy y tỉnh lại liền quay đầu lại hỏi: "Tỉnh?"
Hắn đưa tay qua, Tuyết Hoài theo bản năng muốn tránh lại bị hắn nắm chặt cổ tay.
Vân Thác thấp giọng nói: "Đến, ta độ tu vi cho ngươi, ngươi bệnh rồi."
Tay y được nắm chặt, Tuyết Hoài phát hiện nhiệt độ cơ thể mình đã thấp tới đáng sợ - lòng bàn tay Vân Thác ấm áp thế mà khiến y cảm thấy nóng hổi, theo bản năng co người lại.
Trước cổ dâng lên từng trận uể oải như cũ không tiêu tán.
Nơi này là một cánh đồng hoang vu ngoài tiên châu, không phải là miệng thung lũng khi Tuyết Hoài mới đến. Vân Thác nói hắn cũng quên đây là đâu, chỉ thấy Tuyết Hoài trong lòng sắc mặt tái nhợt, vì vậy nhanh chóng nhóm lửa, muốn độ sinh khí cho y, vừa vặn Tuyết Hoài đã tỉnh.
Khí lực cả người y như bị hút hết, từng sợi thần kinh trong đầu giật giật. Vân Thác đun cho y một chén nước từ tuyết, chậm rãi đút y uống, sau đó đỡ y dựa vào một thân cây, rồi mới truyền chân khí cho y.
Linh căn Tuyết Hoài thuộc hệ thủy, dễ chiêu âm khí, Vân Thác thuộc thổ, khi tức khoan dung, ôn hòa hiền hậu, vừa vặn khắc chế âm khí trong huyết mạch y. Chẳng được bao lâu, sắc mặt Tuyết Hoài từ từ chuyển biến tốt đẹp, nhưng thanh âm vẫn khàn khàn: "Không biết phải cảm ơn ngươi lần thứ mấy rồi, Vân công tử."
"Tính ra ta cũng chưa giúp ngươi lần nào. Giấy Tuyết Lãng do chính ngươi mua, ma dơi do ngươi đánh, còn có Bạch....cũng chính ngươi sắp xếp, ngược lại là ta thiếu ngươi một cái mạng." Vân Thác thấp giọng nói, sau đó âm thanh thấp dần: "Thiếu ngươi...hai cái mạng."
Hắn hỏi y: "Còn không thoải mái sao? Có thể cử động không, ta dẫn ngươi tìm y quán." Trong thanh âm đậm phần lo lắng.
Ba canh giờ nói ngắn cũng không ngắn, Tuyết Hoài đã suy yếu đến mức không nói được, chỉ gật đầu, sau đó lại chìm vào giấc ngủ say.
Trong lúc ngủ mơ, y mơ hồ biết được mình đã đến y quán ấm áp, lão lang trung đang bắt mạch cho mình, châm cứu, sau đó nói: "Sao trễ như vậy mới đưa đến hả? Hồn phách không ổn định, âm khí xâm nhập, trễ xíu nữa là đã mất mạng! Tiểu tử, ngươi chiếu cố đạo lữ nhà ngươi thế hả? Xinh đẹp như búp bê vậy mà để bệnh thành như vậy, ngươi..."
Sau đó y không nghe rõ nữa, chỉ nhớ Vân Thác thành thực nhận lỗi, chỉ nói tổng cộng bốn chữ: "Là ta không tốt."
Âm thanh nhỏ nhẹ, như một con lang đứng trong mưa cụp tai cụp đuôi xin lỗi.
***
Tuyết Hoài ở y quán bảy tám ngày, đại đa số đều là ngủ say tĩnh dưỡng.
Thuốc Trấn Hồn có đa số thành phần có tác dụng an thần, y cứ như thế mà không ngừng ngủ, đợi được đến lúc được xuống đất đi lại thì không thấy Vân Thác đâu.
Lão y tiên nói: "Ngươi nói cái tên tiểu tử kia? Hắn đi báo cho gia đình ngươi rồi, cũng chưa thấy quay lại."
Tuyết Hoài không hỏi nữa.
Vân Thác người này đã vượt quá dự liệu của y, làm lại kiếp này, có cái gì đó đã thoát khỏi lòng bàn tay y.
Y không biết vì sao mình phải đi, cũng như không hiểu vì sao hắn lại đến.
Tuyết Hà ngược lại cao hứng điên rồi - tám phần là Vân Thác không có việc gì, còn hai phần là do Tuyết Hoài không gặp Tuyết Hà kiếm chuyện.
Tuyết Hoài bị Tuyết Tông đến y quán lôi về nhà, tĩnh tâm nghỉ ngơi một thời gian. Đợi đến khi cảm thấy tốt hơn thì ra ngoài đi lại, rèn luyện cơ thể.
Y dự định đợi mình khỏe hơn rồi tới nhà Vân Thác nói lời cảm ơn chân thành, sau đó nói chuyện rời Tiên châu để tu hành, học tập.
Không biết vì sao y có cảm giác, kiếp này Vân Thác không cố chấp như kiếp trước, không những thế còn dễ nói chuyện hơn. Tình yêu của thiếu niên đến khiến y trở tay không kịp, Vân Thác thế mà lại thích y, đó là một sự việc ngoài ý muốn.
Nhưng y cũng nghĩ rằng, ngoài ý muốn thì đều có thể giải quyết được hết, qua cơn là được rồi, giống như những người theo đuổi y lúc trước vậy.
Nhưng mà y chưa kịp đến nhà thì Vân Thác lại chủ động đến Tuyết gia.
Lần này khác với lần trước đến, Vân Thác tìm Tuyết Tông đầu tiên, vào nhà ngồi đợi mới gặp được Tuyết Hoài. Tuyết Hoài mới từ Thâm Hoa Đài trở về, thấy Vân Thác đứng trong đình viện chờ, mà trong phòng khách chẳng thấy bóng dáng ai.
Tuyết Hoài gật đầu: "Tốt rồi, cảm ơn ngươi. Ngươi tới kiểm tra danh sách hàng hóa sao?"
Vân Thác chỉ nhìn y, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Ta đã nghĩ xong, lần trước ta nói cho chúng ta một khoảng thời gian, Tuyết Hoài, lần này ta tới tìm ngươi để nói chuyện này."
Tuyết Hoài ngượng ngùng.
Y không ngờ Vân Thác tới để nhắc lại chuyện cũ. Y cho rằng hắn đã hiểu được ý của mình.
Một tháng đã trôi qua, y cho rằng lần trước đến Ma giới tìm người, hai người nói chuyện, cứ nghĩ đã hết thời gian ước định, không ngờ Vân Thác đưa y tới y quán rồi bốc hơi, thì ra là vẫn tiếp tục suy nghĩ sao?
Vân Thác hỏi: "Có phải ta rất hung dữ, có đôi khi làm ngươi sợ?"
Trong ánh mắt mang theo vài phần khẩn trương, nét mặt vẫn tự nhiên điềm tĩnh.
Tuyết Hoài suy nghĩ một chút: "Cũng không phải. Ta nghĩ ngươi và ta...cơ bản không giống nhau."
Kiếp trước có lẽ cũng như vậy - đứng đầu Cửu châu, tôn sư Tu chân giới, ai không sợ chứ? Hắn là một bạo quân, hỉ nộ vô thường, tùy hứng làm bậy, thủ pháp muốn tàn nhẫn có bấy nhiêu tàn nhẫn.
Nhưng không giống như kiếp này.
Vân Thác nói: "Ngươi thấy thế nào?"
Tuyết Hoài ngửa mặt nhìn hắn, không biết phải nói thế nào, cuối cùng vẫn phải nói ra: "Ta nghĩ...Ngươi thuộc kiểu phát hiện ra thích một người, sẽ lập tức tới cửa cầu hôn, trói người đó bên cạnh ngươi cả đời. Thế nhưng bây giờ...ngươi rất ôn nhu, tôn trọng suy nghĩ của ta, điểm này làm ta rất cảm kích. Nhưng ta vẫn nghĩ chúng ta không hợp nhau, ngươi cũng còn nhỏ, chờ ngươi lớn lên sẽ hiểu được chân chính thích một người là như thế nào."
"Có thể ngươi nói không sai."
Vân Thác lẳng lặng đứng đó, sau một lúc mới nói: "Ta tới là muốn cầu hôn ngươi, ta muốn đem ngươi trói bên cạnh ta cả đời."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]