Vân Thác nhìn Tuyết Hoài, thấp giọng nói: "Con chào ông ngoại, bà ngoại, tên con là Vân...Vân Thác, là bạn của Tuyết Hoài, hôm nay đến tìm y, không ngờ đúng dịp tiên môn cầu mưa cho nên bị nhốt ở đây. Làm phiền ông bà và Tuyết Hoài ạ."
Hắn đứng cách Tuyết Hoài rất xa, nhìn không chớp mắt, miệng nói cũng lễ phép hiền lành. Chỉ có mỗi tóc bạc và mắt đỏ do ảnh hưởng của ma tộc nên nghe cảm thấy không thuyết phục cho lắm... bản thân là một người lạnh lẽo, cho nên không biết che giấu thế nào, cười lên trông rất là ngốc.
Mộ Dung lão phu nhân thấy hắn cả người ướt nhẹp liền nói không tốt, thúc giục Vân Thác đi tắm thay quần áo, còn tự mình tìm y phục cho hắn. Từ trước tới nay Vân Thác chưa từng trải qua tình cảnh này, được bà ngoại Tuyết Hoài nhiệt tình quan tâm, không biết phải nói thể nào chỉ câu nệ cẩn thận từng từ: "Con không sao, dùng phép thuật hong khô là được rồi."
Mộ Dung lão phu nhân răn dạy: "Như vậy sao được? Người trẻ tuổi bây giờ ỷ vào chút phép thuật liền làm ẩu, nghĩ mình lợi hại hơn thần tiên, trời đất cũng hóa từ vật, nguồn gốc cũng là từ thế gian, không phải gặp chuyện gì đều có thể biến hóa. Cảm lạnh sẽ thương hại căn cốt, lạm dụng pháp thuật tổn hại nguyên khí. Nhanh đi, nước đã có sẵn, quần áo của Tuyết Hoài con mặc không vừa đâu, để ta đi lấy đồ của lão già nhà ta còn trẻ cho con mặc."
Vân Thác bị bà thúc giục không biết phải làm sao, cửa mở ra đóng lại, hắn quay đầu nhìn Tuyết Hoài sau đó bị bà kéo đi.
Tuyết Hoài buồn bực không lên tiếng, thành thành thật thật đứng trước mặt Mộ Dung Kim Xuyên.
Bà ngoại y dễ gạt, còn Mộ Dung Kim Xuyên thì không. Năm đó, ông ngoại y một thân một mình khai mở sơn trang, cân bằng các thế lực khắp phương ở thời điểm đó, đừng nói đến Tuyết Hoài, ngay cả Tuyết Tông khi đó cũng mới chỉ biết kiếm ăn ngoài đường.
Tuyết Hoài hiểu rõ, vừa nãy y và Vân Thác...."ôm ôm ấp ấp" lăn tới chỗ này tuyệt đối đã bị Mộ Dung Kim Xuyên nhìn thấy, hiện tại y bị vây bắt không đường chối cãi.
Y quyết định, hậu phát chế nhân. (lui một bước để đánh trả đối phương)
Quả nhiên, Mộ Dung Kim Xuyên thấp giọng nói: "Con nói cho ông biết đây là chuyện gì đây Tiểu Hoài. Con cho rằng qua mặt được ông già này? Vân Thác, Vân Thác, bà ngoại con không biết được, chẳng lẽ ta không biết? Nó là dã loại do Tiên chủ và công chúa Ma tộc sinh ra! Thiếu tiên chủ Vân Thác, tính tình gàn dở, thủ đoạn tàn nhẫn. Vài ngày trước phụ thân con nói đã xếp được một mối hôn nhân tốt, mà nó lại dám chọn cho con đạo lữ như vậy? Cha con thật là không đáng tin cậy, hại mẹ con rồi, giờ nó lại muốn hại con!!"
Tuyết Hoài nói: "Ông ngoại, cũng không phải..."
"Vậy con nói cho ông nghe, nói đi, chuyện gì đã xảy ra?" Mộ Dung Kim Xuyên giận không chỗ phát tiết, mắng xong lão lại bắt đầu dụ dỗ y, "Tiểu Hoài à, ông ngoại hiểu con, con là một đứa trẻ tốt, biết cố gắng nỗ lực, tính tình trầm ổn, làm sao có thể cùng cái tên này lăn lộn một chỗ? Lần trước ông đã nói với con thế nào? Muốn con tịnh tậm, chịu khó, biết bản thân, nhìn xa trông rộng! Con xem lại con đi, Tiểu Hoài, đã xảy ra chuyện gì?"
Tuyết Hoài nói: "Kỳ thực..."
Mỗi lần y nói "Kỳ thực" thì bị cắt đứt. Mộ Dung Kim Xuyên xanh mặt, luyến thoắn răn dạy y mãi, nói đến mệt lả mới cho y nói.
Tuyết Hoài vẫn không nói ra lý do, trái lại chuyển được đề tài, y nháy mắt hỏi ông ngoại: "Thì ra cha con gửi thư đến, vậy mà ngài cũng đọc được ha, con tưởng ngài trực tiếp đốt luôn khỏi đọc chứ."
Mộ Dung Kim Xuyên: "..."
Không đợi lão thu thập Tuyết Hoài lần nữa, bên kia vang lên tiếng động, hình như Vân Thác đã tắm rửa xong, Mộ Dung lão phu nhân ở bên ngoài chậm rãi đưa quần áo cho hắn, căn dặn đủ thứ, không chừng bọn họ sẽ sang bên này ngay.
Tuyết Hoài nhanh chóng nói với Mộ Dung Kim Xuyên: "Kỳ thực là như vầy, hắn....vài năm sau hắn sẽ lên vị trí Tiên chủ, Thâm Hoa Đài dự định đứng bên phía hắn, để giữ chắc quan hệ, đầu óc cha con không được minh mẫn liền thay con định một cái hôn ước, nói là trước tiên cứ nhận hôn thư, cái gì cũng nhận, trong năm năm nếu con không đồng ý thì cắt đứt quan hệ, trả lại sính lễ...Tuy, tuy rằng con không biết cha con đang suy nghĩ gì, nhưng thật sự không phải như ngài nghĩ đâu, con và hắn...không có quan hệ gì hết, con cũng không thích hắn."
Thấy Mộ Dung Kim Xuyên còn muốn mở miệng, Tuyết Hoài cấp tốc chặn kịp: "Chuyện hồi nãy ở cửa cũng là ngoài ý muốn, hắn là một nửa Ma nhân, hôm nay trời mưa quấy nhiễu thị giác của hắn, không nhìn rõ đường, con dẫn hắn đi thì không cẩn thận vấp cạnh cửa, vì vậy....không có quá đáng gì hết."
Sắc mặt Mộ Dung Kim Xuyên vẫn âm u như cũ, không biết lão có nghe lọt được câu nào không. Lúc nãy Tuyết Hoài chạy ra ngoài một lúc nên quần áo cũng bị ướt một nửa, y canh chừng hắt xì một cái, rốt cuộc Mộ Dung Kim Xuyên đuổi y trở về phòng thay đồ.
Nhưng y chưa kịp chạy thì Vân Thác đã tới, bị Mộ Dung Kim Xuyên chặn lại hỏi vài câu, nhà ở đâu, người phương nào, bao nhiêu tuổi, có tính toán gì cho tương lai không.
Mộ Dung Kim Xuyên cơ bản không quản Vân Thác là ai, lão dùng cái giọng thường lên lớp giáo huấn học đồ, so với Tuyết Hoài còn hung hăng hơn. Tuyết Hoài ở trong lòng thay ông ngoại y chảy mồ hôi - chiếu theo cái tính cứng nhắc lại thích mang thù của Vân Thác, không biết sau chuyện này Mộ Dung tiên môn có bị hắn ghi sổ nợ không.
Vân Thác không thích nói chuyện với người khác, nếu có người dùng giọng điệu này khiển trách hắn, không chừng hắn sẽ ương bướng nghe mà không rên một tiếng.
Nhưng lần này khiến Tuyết Hoài có chút ngoài ý muốn, Vân Thác bỗng nhiên biến thành một thiếu niên bình thường như bao thiếu niên khác, chăm chú, cẩn thận đáp lời mà không biết bản thân mình đã sớm bị lộ.
"Bao lớn?"
"Nhỏ hơn Tuyết Hoài hai tháng, sắp mười bảy tuổi."
"Ngươi ở nơi nào? Nhà ở đâu? Làm sao biết được Tiểu Hoài?"
"Đông châu, nhà cũng ở Đông châu. Cùng Tiểu....Tuyết Hoài gặp nhau ở một lần bách quỷ dạ hành nên quen biết."
Ngoài trừ tên, hắn giấu nhẹm gia thế hiển hách và nguồn lực đáng sợ sau lưng, chỉ nói trong nhà có một con mèo, sinh hoạt tạm được.
Bà ngoại Tuyết Hoài tương đối có hảo cảm đối với Vân Thác. Bà nghe Vân Thác trong nhà không còn ai, bà ngẫu nhiên xen vào nói vài câu: "Hầy, có phải mái tóc này không đẹp không, ta nhuộm đen lại cho con nhé? Còn quần áo tuy sạch sẽ chỉnh tề nhưng túi trong tay áo cũng không vá tốt, chất liệu tốt như vậy mà..."
Tiếp theo đó chính là tiếng vải vóc ma sát, thanh âm giằng co với nhau, Vân Thác hạ giọng lắp bắp nói: "Ngài đừng vội, không cần..."
Rõ ràng là một Tiên quân bên ngoài lạnh lùng, dù gặp chuyện gì cũng không hiện ra thanh sắc, lần này hắn như gặp đại địch.
Tuyết Hoài nghe được nở nụ cười, cười xong tâm tình cảm thấy có chút phức tạp.
Y lại một lần nữa ý thức được rằng, đây mới là Vân Thác thật sự.
Y đổi quần áo xong đẩy cửa ra ngoài thì nghe Mộ Dung Kim Xuyên gọi lại: "Đến đây Tiểu Hoài."
Tuyết Hoài quay lại, thản nhiên đối mặt với nhị lão.
Y biết mình và Mộ Dung Kim Xuyên đã nói chuyện rõ ràng, bọn họ cũng không làm khó mình nữa, mà Vân Thác đứng xa xa lại khẩn trương vô cùng.
"Việc này chúng ta không quản con nữa, chính con mang người tới thì tự chiêu đãi người ta, muốn về sơn trang ngủ lúc nào thì tùy con." Mộ Dung Kim Xuyên hỏi, "Chỉ là hôm nay, con dự tính an bài thế nào? Đồng môn của con đều đã về hết, tiên môn không người, những phòng ở cũng đã dọn hết không mở lò sưởi.
Tuyết Hoài nhìn Vân Thác, nhỏ giọng nói: "Hắn ở trong sơn động mà con tu luyện, tí nữa con đem chăn đệm qua cho hắn."
Vừa dứt lời, Mộ Dung Kim Xuyên liền trách cứ: "Hồ đồ! Đây là cấp bậc lễ nghĩa đãi khách sao?"
Tuyết Hoài: "..."
Y nói: "Vậy con đi ra sơn động ngủ."
Y không dám nói là con chuẩn bị chỗ để giấu Vân Thác nên mới chỉ người ta ra đó ngủ.
Thật ra y cảm thấy ngủ ở sơn động của đâu có gì không tốt. Có lửa, có đệm chăn, bên gối ôm một con mèo, bên ngoài có tiếng mưa và tiếng gió thổi du dương. Kiếp trước khi y trực đêm, chưa từng ngủ ở sơn động, chỉ có dựa vào cành cây khô mà trải qua.
"Không được." Mộ Dung Kim Xuyên lập tức ra lệnh, "Đêm nay để hắn ngủ ở phòng con trước đi, người cũng đã mười bảy tuổi rồi, chỉ mỗi việc này mà còn không làm đúng? Dù dì thì người ta đã đến gặp cha con và chúng ta, thất lễ lại càng không được, nhanh đi."
Tuyết Hoài mở to hai mắt: "Một phòng? Ông ngoại, nãy con giải thích rõ cho ngài rồi, con và hắn chỉ là..."
Mộ Dung Kim Xuyên phất tay cắt ngang lời y, sắc mặt càng xấu hơn hồi nãy, kéo tay vợ mình rời khỏi.
Lão không thèm nói nữa.
Tuyết Hoài: "???"
Cửa đóng lại, Vân Thác đứng phía sau thấp giọng nói: "Xin lỗi, ta lại gây thêm phiền toái cho ngươi, giờ ta đi ngay đây."
Tuyết Hoài quay đầu nhìn hắn.
Vân Thác không biểu tình gì, vẻ mặt trấn tĩnh nhìn lại, nhìn không ra có gì khác biệt. Trong học đường không có quần áo hợp với cỡ người của hắn, hiện hắn đang mặc áo ngoài lúc còn trẻ của Mộ Dung Kim Xuyên, chất vải tơ lụa, phía trên dùng chỉ phượng hoàng thêu lá phong và chim bói cá, muốn tưởng tượng gì thì tưởng, nhưng vẫn toát lên vẻ phong lưu.
Hắn ra vẻ thận trọng, cảm thấy mình rất có lỗi - bởi vì hắn chạy đến tìm Tuyết Hoài, khiến ông bà ngoại y phát hiện, cho rằng hắn và y có gì đó.
Hắn cũng không có khả năng giải thích được như Tuyết Hoài.
Hắn biết bây giờ Tuyết Hoài đang cực ghét mình, ước gì có thể né hắn ba thước, giống như... đoạn thời gian ở kiếp trước.
Tuyết Hoài thở dài: "Quên đi, không có gì đâu, nhìn vào thực tế thì giờ ngươi không về được thì thôi ở lại đi. Chuyện này không được lặp lại lần thứ hai, Vân...Vân công tử."
Vân Thác thấp giọng nói: "Thế nhưng nếu ta không đến, ngươi ngã bệnh thì làm sao? Thuốc trấn hồn tổn thương tỳ vị, ngươi cũng không chịu ăn cơm đàng hoàng, không ai trông, ngươi luôn làm cho người khác lo lắng."
Tuyết Hoài nghĩ nghĩ, không có phản bác.
Cách nói chuyện của Vân Thác giống y xì lão cha, nghe mãi cũng quen. Thật ra lần này chính y cũng nhận ra vấn đề của bản thân, y không có thói quen yêu quý cơ thể mình, cho nên đời này cũng không chú ý, chỉ biết tập trung tu luyện.
Y nói: "Ta biết rồi, cảm ơn ngươi, sau này ta sẽ chú ý."
Vân Thác tự mình tìm được một tấm chiếu trúc vạn năm được bện rất tốt trải lên mặt đất, Tuyết Hoài thì tìm chăn cho hắn.
Tuyết Hoài nhìn tấm chăn bà ngoại đưa đến phát sầu: "Bà ngoại đã lớn tuổi, đã quên đưa chăn tới cho ngươi, chăn này của ta cũng chỉ mới đưa tới, tối hôm nay lạnh như vậy."
Vân Thác nói: "Ta không cần, ngươi dùng đi, ta không thấy lạnh."
Tuyết Hoài đưa tấm chăn cho hắn: "Quên đi, không sao, sáng mai ta tìm bà ngoại lấy một cái chăn nữa, ngươi dùng tạm cái này đi. Nếu ngươi muốn ăn gì thì lấy trong túi trữ vật ấy, có tiểu lung bao và bánh thịt cua Hải Yêu."
Vân Thác không đáp lời, cẩn thận trải chăn ra rồi nằm xuống.
Mèo Dưa Ngốc đã lâu không thấy bỗng từ trên cửa sổ chạy đến, vèo một cái chui vào lồng ngực Vân Thác.
Tuyết Hoài phát hiện bà ngoại y lại quên đem gối đầu - vì vậy y dùng mấy cuốn sáng chồng lên gọn gàng rồi chuyển cho Vân Thác.
Y nhỏ giọng lầm bầm: "Sao cái gì cũng cho một người? chăn, gối không có, vậy mà đồ dùng vệ sinh cá nhân lại đưa đủ cho ngươi....Ấy, ngươi để đồ chỗ này nè."
Vân Thác nói: "Được."
Tuyết Hoài phát hiện ánh mắt hắn hiện tia tiếu ý nhàn nhạt, nhưng y không biết Vân Thác đang cười cái gì, y cũng lười hỏi.
Y đã hơi mệt, nên vừa tắt đèn liền lăn trên giường ngủ..
Vân Thác không nói gì, lặng yên nghe tiếng hít thở của người kia.
Nửa đêm quả thật rất lạnh, Tuyết Hoài ngủ nửa tỉnh nửa mê cũng cảm thấy lạnh hơn, mơ mơ màng màng muốn tỉnh lại thì bỗng có người đắp cho y một chiếc chăn, rón rén ém chăn cẩn thận cho y.
Y tưởng bà ngoại rốt cục cũng nhớ thiếu một cái chăn cho bọn họ nên nửa đêm đem tới, vì vậy thấp giọng nói: "Ngài trở về đi, không vội, sớm nghỉ ngơi, con không lạnh."
Người nọ sờ đầu y sau đó rời khỏi.
Sáng ngày hôm sau, Tuyết Hoài gặp một chuyện ngoài dự tính.
Lúc y tỉnh thì Vân Thác vẫn còn ngủ. Tuyết Hoài đứng dậy, nhìn tấm chăn trở lại trên người mình - vậy người đêm qua không phải là bà ngoại.
Còn Vân Thác đang bọc áo choàng, ôm mèo xám trong ngực vẫn say ngủ.
Có người nhẹ nhàng gõ cửa.
Tuyết Hoài mặc áo đứng dậy, vòng qua Vân Thác mở cửa. Khi đi ngang y tiện tay quăng chiếc chăn lên người hắn. Mèo ngốc bị y làm cho giật mình, trong lòng Vân Thác chạy vèo ra chạy phía sau y.
Là một tiểu sư muội y quen biết, là đệ tử thân truyền của Mộ Dung Kim Xuyên, y xem nàng như muội muội nên cũng rất thân quen.
Tuyết Hoài vô cùng kinh ngạc: "Muội không về nhà? Sao muội lại đến đây?"
Tiểu sư muội đỏ mặt nói: "Sư huynh, chưởng môn bảo muội mang thuốc đến cho huynh."
Tuyết Hoài mờ mịt: "Thuốc? Thuốc gì?"
Một hộp đựng thức ăn đưa tới, Tuyết Hoài mở ra thì thấy hai lồng bánh bao và một chén thuốc màu trắng, hương khí bức người.
Tiểu sư muội ho khan vài tiếng: "Tuyết sư huynh, song tu chú ý giữ gìn tinh khí, điều hòa nội tức, ngũ hành cân đối, đây là canh Thiên Thảo Xà rất tốt, còn có tác dụng tiêu sưng, khép miệng vết thương, khôi phục tinh thần. Huynh....chậm rãi dùng."
Lúc đầu Tuyết Hoài chưa phản ứng kịp, sau đó toàn bộ đầu óc ong ong lên.
Y bắt lấy tay tiểu sư muội, xác nhận lại: "Song tu? Ta á? Các người cho rằng ta và hắn....?"
Tiểu sư muội càng hoảng sợ, hỏi y: "Sư huynh làm sao vậy, hắn không phải vị hôn phu của huynh sao? Chưởng môn nói vậy á."
"Không có khả năng! Hôm qua ta mới nói với ông ngoại, ta và hắn chỉ là....hay là ông ngoại ta già rồi nên không nghe rõ lời ta nói?" Tuyết Hoài nói: "Muội đi với ta, phải nói chuyện rõ ràng với ông ngoại."
Tiểu sư muội ngược lại vô cùng trấn tĩnh, kéo tay y lại thâm trầm nói: "Sư huynh, huynh đừng nóng vội, lời này chưởng môn đã nói với muội rồi, phản ứng của huynh chưởng môn cũng đã dự liệu trước, muội nói với huynh một câu có được không?"
Tiểu Hoài nhìn nàng.
Tiểu sư muội hắng giọng: "Gia đình người thường khi kết hôn, sính lễ đưa tới cửa, cha mẹ nhận, hai bên gia tộc cùng hứa hẹn, hai đứa nhóc sẽ cùng ở chung, đúng không?"
"Nhưng ta không...." Tuyết Hoài mở miệng lại bị cắt ngang.
"Tuyết Hoài nhớ tới người cha không đáng tin cậy, mặt không biểu tình: "Nhận."
"Tuyết Hoài ca, Thâm Hoa Đài nhà huynh, hiện giờ đang hợp tác làm việc với Vân gia đúng không?" Tiểu sư muội nói.
"Ừ."
"Sau đó Vân thiếu tiên chủ đuổi theo huynh đến nơi này đúng không?" Tiểu sư muội nhìn y, vỗ tay một cái: "Cho dù không có gì, hai người các huynh đang ở trong giai đoạn này, so với kết hôn cũng gần giống rồi! Huynh nói thực tế các huynh không đính hôn, thế nhưng ai sẽ tin chứ? Tất cả mọi người đều biết các huynh đã đính hôn, chỉ có một mình huynh không biết mà thôi đó!!!"
Tuyết Hoài: "........................"
"Tuyết sư huynh, đã nghe qua nước ấm nấu ếch chưa? Sáng sớm hôm nay chưởng môn còn nói huynh ngốc, muội thấy đúng ghê." Tiểu sư muội nháy mắt với y sau đó chuồn mất.
Phía sau cửa vang lên tiếng động, Vân Thác xoa xoa tóc từ dưới đất ngồi dậy, cả người cứng ngắc.
Tuyết Hoài nhìn qua, vừa vặn đối diện với tầm mắt hắn.
Tuyết Hoài: ".........."
Gừng càng già càng cay, trước đây y đã hiểu rõ vì sao Tuyết Tông phải làm như vậy, y cho là mình đã từ chối, nhưng vẫn chẳng có ý nghĩa gì. Hiện tại y đã hiểu.
Con ếch bị nấu ôm hộp thức ăn đi đến, thuận tay đem chén canh ném ra ngoài cửa sổ.
Tuyết Hoài hít sâu một hơi, nói: "Đừng có nhiều chuyện, câm miệng và ăn đi."
Lời tác giả.
Tuyết Hoài nấu nước ấm: Xách Tuyết Hoài đã lột sạch, bỏ vào trọng nước ấm, cho thêm chút gia vị, bỏ thêm cẩu kỷ, hoa bỉ ngạn, thìa là, hạt sen, hoa bách hợp, nấu trong hai canh giờ, Vân ba tuổi nhà hàng xóm thèm đến khóc.
Hoàn chương 26
RedHorn: bộ này sắp đuổi kịp nhân sưm ngàn năm của tui rồi...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]