Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, Tuyết Hoài bị Dưa Ngốc nhà Vân Thác dùng móng vuốt lay tỉnh. Con mèo nhỏ lông bạc này nhận thức được móng của mình có thể làm người bị thương nên dùng măng cụt đầy thịt cọ cọ má y, ấm ấm mềm bông, còn mang theo mùi sữa nhàn nhạt.

Con mèo này có quan hệ với y rất tốt ở kiếp trước. Rất kỳ lạ, nó vốn chỉ thân thiết với Vân Thác, sau này lại thích chơi cùng Tuyết Hoài, nhưng không hề thân với bất kỳ người nào khác.

Tuyết Hoài mở mắt, đưa tay sờ đầu Dưa Ngốc rồi chậm rãi ngồi dậy.

Vân Thác đã thức dậy từ lâu, đang rón rén rửa mặt, rất sợ đánh thức y.

Tuyết Hoài dụi mắt, đứng lên mặc áo, thuận miệng chào hắn: "Chào buổi sáng."

Vân Thác ngây người một lúc rồi đáp: "Chào buổi sáng."

Đối mặt với cặp mắt gấu trúc đen thui, Tuyết Hoài đột nhiên phản ứng kịp, nhanh chóng rời tầm mắt. Vân Thác cũng quay đầu sang chỗ khác, đôi tai lại đỏ bừng cả lên.

Nhớ tới chuyện tối hôm qua, hai người đều có chút mất tự nhiên.

Cả hai yên lặng rửa mặt, sửa soạn quần áo, Vân Thác im lặng nửa ngày mới nói: "Tuyết Hoài, chúng ta cùng nhau đi ăn sáng đi."

Đây không phải là câu hỏi mà là lời đề nghị. Tuyết Hoài không hé môi, im lặng là đồng ý, chuẩn bị xong xuôi cùng Vân Thác ra ngoài.

Bọn họ dậy sớm, hôm nay lại là ngày nghỉ, cho nên không có ai phát hiện bọn họ cùng đi ra từ một phòng. Đến nơi các tu sĩ ăn uống, Vân Thác bắt Tuyết Hoài ngồi im một chỗ không cho động đậy, còn hắn thì giúp y lấy cơm và đồ uống. Tuyết Hoài ngồi không yên, luôn cảm thấy không muốn để hắn vì mình mà làm những việc nhỏ nhặt như vậy, cho nên thừa dịp hắn không chú ý thì chuồn mất, có qua có lại giúp hắn lấy cơm và rượu.

Tuyết Hoài không kiêng ăn gì hết, thích ăn ngon, đồ ăn phải tươi ngon, y được nuông chiều từ bé, đối với hương vị màu sắc của thức ăn có yêu cầu rất cao.

Vân Thác thì không có yêu cầu nhiều như vậy, hắn thường bị Tuyết Hoài lên án về gu thẩm mỹ và ăn uống i chang nhau - cái gì cũng được, dù nhạt nhẽo hay đậm đà đều ăn được hết. Dầu mỡ, cay, ngọt ngấy gì gì hắn cũng đều thích.

Hai bên đi lấy cơm, cực kỳ ăn ý đặt khay cơm lên bàn cho đối phương.

Tuyết Hoài cúi đầu nhìn khay đồ ăn cùng chén đũa trước mặt.

Canh cá Tuyết Thái, tôm bóc vỏ, canh trứng ngọt, còn có vài cái màn thầu nhỏ làm từ sữa Cửu sắc lộc. Đều là món y thích, Vân Thác hình như sợ y đói nên mỗi thứ lấy một ít, chất đầy cả khay thức ăn, đủ phần ăn cho cả một ngày.

Tuyết Hoài cầm một cái màn thầu sữa hỏi Vân Thác: "Nói này, tại sao ngươi lại biết ta thích ăn cái gì?"

Mấy hôm trước Vân Thác cố ý nấu cơm cho y mỗi ngày, mỗi món đều rất vừa ý y. Y còn tưởng gặp phải đồng môn cùng khẩu vị ăn uống với mình, sau này mới biết là Vân Thác.

Bỗng nhiên y nhớ đến một chuyện - khẩu vị của y và Vân Thác luôn khác nhau một trời một vực. Trước đây khi cả hai còn trong quân doanh ăn lương khô, đầu sát bên đầu mà ăn, ngay cả túi nước cũng dùng chung. Sau này Vân Thác ổn định vị trí, bọn họ lại khó có được thời gian ăn cơm cùng nhau, cho dù có thì mỗi người một đầu bếp, tự ăn phần của mình, không can thiệp chuyện của nhau.

Kiếp này đáng lẽ Vân Thác không rõ khẩu vị của y mới đúng.

Y thuận miệng hỏi, vừa tò mò nhìn hắn.

Vân Thác ngây người, sau đó nhanh chóng trả lời: "Ta...Trước khi đi đến đây ta đã hỏi lão quản gia nhà ngươi, hỏi ngươi thích ăn cái gì, dùng cái gì, sợ ngươi ở đây không quen nên lão đã liệt kê cho ta một danh sách."

Tuyết Hoài thầm nói: "À."

Y nhìn thoáng qua Vân Thác, mỉm cười ôn nhu, lại cảm thấy không được tự nhiên liền nhanh chóng cúi đầu.

Vân Thác ngồi đối diện y, mở khay thức ăn mà Tuyết Hoài chuẩn bị cho - lại ngây người.

Bên trong đều là món mà hắn thích. Trước đây Tuyết Hoài đều nói hắn không có phẩm vị - ăn toàn đồ mặn dầu mỡ, trái cây ướp đường và thịt kho, rồi thêm một đống loại nước chấm đủ vị, còn hắn thì không thích ăn rau dưa, trong cơ thể luôn thiếu nguyên tố mộc nhưng hắn không thích ăn, không muốn ăn, ngay cả ngự y năn nỉ hắn ăn nhưng vẫn không ăn!

Vì vậy Tuyết Hoài luôn giúp hắn làm thêm một mâm "rau Vong Xuyên". Nhiều loại rau, vị xốp giòn nhưng không khác gì rau dưa bình thường khác. Chỉ có vậy Vân Thác mới bằng lòng hạ đũa.

Hiện tại khay thức ăn đều là món mà hắn thích ăn lúc trước, duy chỉ có món "rau Vong Xuyên" này là đồ chay.



Thật giống như....như một thói quen. Tuyết Hoài căn bản không chú ý tới việc này, y theo bản năng mà chỉ chọn những món mà Vân Thác thích.

Làm sao y biết được hắn thích ăn gì?

Kiếp này Tuyết Hoài làm sao biết được thói quen ăn uống của hắn?

Cả người Vân Thác căng lên, kinh ngạc nhìn Tuyết Hoài.

Tuyết Hoài nhạy bén nhận ra: "Sao vậy?"

Thanh âm mang theo chút run rẩy, hắn tận lực trấn định lại tâm tình, giả bộ không để ý hỏi: "Sao ngươi biết ta thích ăn mấy món này?"

Hắn hỏi như vậy Tuyết Hoài liền hiểu - đời trước mình hay chia thức ăn cho hắn, loại chu đáo cẩn thận này đã khắc sâu vào trong xương tủy, mấy ngày nay lại cùng lăn lộn một chỗ với Vân Thác nên không ý thức được cứ như vậy mà thuận theo tự nhiên.

Dù sao cũng không bị người phát hiện, những việc nhỏ này cứ lấy lý do qua loa cho xong, người bình thường chả ai nghĩ đến chuyện trọng sinh cả. Tiên giới hiện giờ chỉ có đoạt xá, nhiếp hồn chứ chưa từng nghe đến chuyện trọng sinh.

Chính bản thân y còn không tin nổi nữa mà.

Tuyết Hoài nói: "Ta đoán, nhìn ngươi chắc không ăn thịt người đâu nhỉ. Sao thế?"

Vân Thác: "...."

Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm khay thức ăn, kinh ngạc thoáng qua, hồi lâu sau mới trả lời: "Ừ."

Một lát sau, Tuyết Hoài cơm nước xong, dùng khăn tay lau miệng, giương mắt thấy Vân Thác vẫn chưa động đũa. Người này ngơ ngác ngốc lăng, cứ như đang thất thần.

Tuyết Hoài: "?"

Y lên tiếng hỏi: "Ngươi bị sao vậy? Ta ăn no rồi, giờ ta đến chỗ sư tôn, ta đi trước nhé?"

Vân Thác thấy y đứng dậy vội nói: "Tuyết Hoài...Tuyết Hoài ca."

Giữa chân mày hắn hiện rõ sự hoảng loạn và mờ mịt, hắn vươn tay níu lấy tay áo Tuyết Hoài, thấp giọng hỏi: "Ngươi thực sự...đoán được ta thích ăn cái gì ư?"

Tuyết Hoài phát hiện Vân Thác là đang thăm dò mình. Y nhìn Vân Thác một hồi, bỗng nhiên phúc chí tâm linh* - tiểu tử này tự mình đa tình à, cho là y cũng đi tìm hiểu hắn thích ăn cái gì?

*phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng người cũng sáng ra.

Tuyết Hoài càng thấy không được tự nhiên, có chút tức giận: "Ngươi đừng đoán mò, Tiểu Thao nó không thích ăn rau chỉ thích ăn thịt, ta thấy ngươi và nó lớn lên rất giống nhau, chứ ta làm sao biết ngươi thích ăn cái gì."

Giọng y hơi lớn, khiến các đồng học đều nhìn về phía này.

Vân Thác vẫn nắm lấy tay áo Tuyết Hoài không buông, bướng bỉnh giương mắt nhìn y, nhỏ giọng nói: "Tuyết Hoài ca..."

Người vây xem càng ngày càng nhiều, có người còn cười trộm, có người hâm mộ chỉ thiếu điều khóc chút chít. Tuyết Hoài giật tay áo lại, nghiêm túc nói: "Ta đi tìm sư tôn, chuyện thí luyện thì ngươi rảnh thì cứ đến tìm ta trao đổi."

Vân Thác không kiên trì nữa, lấy lại tinh thần, buông lỏng tay áo của hắn.

Tuyết Hoài nhìn hắn, thầm nghĩ người này cứ kỳ lạ chỗ nào đó nhưng không suy nghĩ nhiều, chào hắn xong liền rời khỏi đây.

Vân Thác lặng yên ngồi tại chỗ, không động đến cơm nước, không ăn một miếng nào. Chỉ có đĩa rau Vong Xuyên là được hắn ăn sạch sẽ.

Hôm nay các tu sĩ được nghỉ, Tuyết Hoài đến chỗ Thái Nghê làm công chính là sửa chữa tài liệu - Tuyết Hoài ở Mộ Dung sơn trang từ trước đến nay chỉ có một chữ thảm, ngay cả tiền tiêu vặt mà Mộ Dung Kim Xuyên cũng không cho y, còn cấm bà ngoại thường xuyên lén lút đưa. Nếu không phải y lén cầm cả tiểu kim khố theo trong người thì ngay cả Vân Thác cũng chẳng có cơm để mà ăn.

Nhưng chỉ chi không nhập thì không phải kế lâu dài, y nghĩ đến việc làm công giúp một sư tôn nào đó, ngay cả tiền công cũng vô cùng thấp - Mộ Dung Kim Xuyên khi nghe người khác nói lại là các sư tôn đãi ngộ y không tệ, thì lão cố ý dặn dò mọi người không được cho y nhiều tiền công, để cho y biết "Kiếm tiền không dễ."

Nói tóm lại, Tuyết Hoài không có cách nào đối phó với ông ngoại keo kiệt nhà mình. Ở nhà thì sủng ái y tận trời, ra ngoài thì nghiêm khắc trên cả nghiêm khắc. Nói chung là thảm.

Hôm nay tài liệu cần y sửa chữa có hơi nhiều, không kịp trở về cho Quỷ Thao Thiết ăn, đành phải làm phiền một vị đồng môn quen biết.

Quỷ Thao Thiết được y nhặt được ở ven đường vào năm mười hai tuổi. Thao Thiết vốn là hung thú, cái gì cũng ăn, ăn không chừng mực, vì vậy nó và Chúc Cửu Âm, Cùng Kỳ, Thạch Hầu bị liệt vào tứ hại đứng đầu ở Tiên giới. Năm ấy một nhóm Thao Thiết bị bắt lại xử tử, tất cả đều biến thành quỷ thú, những người khác định một lưới bắt hết hồn phách của chúng, thế nhưng có một con quỷ Thao Thiết liều mạng trốn thoát, rưng rưng nước mắt đứng trước mặt Tuyết Hoài.

Khi ấy Tuyết Hoài cũng chỉ là một thằng nhóc, không có mẫu thân, phụ thân thì cưới vợ mới. Y bi quan chán đời, thế là bất ngờ không kịp đề phòng bị một con vật xấu xí trụi lông quấn lấy.

Lúc đó y sợ thật, nhưng thấy nó rưng rưng tội nghiệp, đã bị đánh chết một lần rồi, sau này hồn phách hợp lại mà còn bị đánh lần nữa thì càng đáng thương.

Vì vậy y liền xách nó về nhà.

Người khác thấy liền ngăn: "Tuyết tiểu thiếu gia, Tuyết tiểu tổ tông ơi, vật này rất hung, cái gì cũng ăn, cả ngươi nó cũng ăn đấy! Ngài đừng quậy."

Tuyết Hoài bỏ một ngón tay vào trong miệng Quỷ Thao Thiết, quan sát một hồi. Quỷ Thao Thiết không dám động, y thu tay về nói: "Các ngươi xem đi, nó không ăn ta, nó rất ngoan. Ta có thể tự nuôi nó ở phòng ngủ, làm thùng rác cho ta, rác rưởi này nọ đều được nó ăn, không phải tốt ư?"

Ấy vậy mà Quỷ Thao Thiết không thể tiêu hóa đồ ăn, nhưng vẫn theo thiên tính giữ lại trong bụng, nếu không đầy bụng sẽ rất khó chịụ. Mỗi lần y xách nó đi đổ rác thì phải tống thêm vài tảng đá vào bụng nó cho đầy, đợi đến lần đổ rác tiếp theo thì bắt nó nhổ ra.

Đây chính là cách "cho Thao Thiết ăn".

Đồng học nhận mệnh đi cho nó ăn khổ không thể tả - nhiệm vụ này ai mà dám làm chứ. Lỡ đâu bị nó ăn luôn thì sao?

Thiếu chủ Tuyết Hoài cũng là một kỳ nhân, nuôi gì không nuôi lại đi nuôi Thao Thiết làm thú cưng.

Đồng học kia sầu mi khổ kiếm bước ra ngoài, vừa ngẩng mặt lên liền thấy một đầu tóc bạc, đôi mắt đỏ sẫm - ánh mắt đồng học lập tức sáng lên, ở trong lòng nhanh chóng cân nhắc " Con Quỷ Thao Thiết so với Thiếu tiên chủ thì ai đáng sợ hơn", cuối cùng đi đánh cược một lần.

Đồng học chạy xuống phía dưới, lấy can đảm nói với Vân Thác: "Húuuuuu! Thiếu tiên chủ! Tức phụ muốn ngài đi đút Quỷ Thao Thiết ăn!!!"

Vân Thác sửng sốt: "Ngươi nói ai?"

Đồng học nói: "Tức - phụ - của - ngài!!! Tuyết - Hoài! Ai cũng biết hết rồi, ngài xấu hổ cái gì, ta đi trước đây."

Tức - phụ, một từ đẹp như thế cứ như vậy mà dễ dàng nói ra.



Giống như đang bay lượn du hí khắp phàm trần, rồi đột ngột rơi vào nhân gian khói lửa. Giống như lúc hắn còn ở Ma giới, nhìn Ma nhân hành sự lỗ mãng, phóng túng, tự tại, uống rượu mạnh nhất, ăn thịt to nhất. Khi hắn vừa đến Tiên giới thì thấy không quen, cả đêm nôn ói, mẫu thân hắn vì hắn mà dựng bếp lò, nấu cơm, nấu thuốc cho hắn.

Hơi thuốc bốc lên, công chúa Ma tộc kiêu căng ngạo mạn buông bỏ tư thái, như một người mẹ bình thường mà yêu thương con mình.

"Mẫu thân" và "Tức phụ" là hai từ thuộc về nhân gian. Chỉ khi hắn bị bệnh mới dám gọi mẫu thân, thời gian còn lại bắt buộc phải gọi là "Mẫu hậu", nơi Tiên giới ràng buộc quá nhiều quy tắc khiến nàng chỉ dám đặt tình yêu thương ở trong lòng.

Vân Thác đuổi theo đồng học kia, hỏi: "Ngươi vừa nói, Tuyết....Tuyết Hoài bảo ta làm cái gì?"

Đồng học bị hắn làm cho hoảng sợ, cẩn thận nói lại: "....Cho Quỷ Thao Thiết ăn á."

Trong tích tắc, Vân Thác không thấy tăm hơi.

***

"Đừng sợ, mày ăn đi."

Trong noãn các, Vân Thác ngồi xổm trước mặt Quỷ Thao Thiết, cực kỳ nỗ lực ôn hòa câu thông với nó.

Đáng tiếc con Quỷ Thao Thiết cũng cực kỳ chống cự, cực kỳ hoảng sợ - từ trước tới giờ Tuyết Hoài chỉ cho nó ăn đá và rác, thế nhưng cái tên hung dữ trước mắt này lại cho nó ăn thịt!

Không những thịt, người này còn mang tới năm mươi sáu hộp đồ ăn chất đầy cả phòng!

Hôm nay tinh thần Vân Thác không tốt, sắc mặt hơi xanh xao, cứ thế mà ngồi xổm trước mặt nó. Nào ngờ con quỷ nhỏ này nhát gan vô cùng, nó dựa vào tường run rẩy, vẻ mặt kinh khủng.

Đừng nói ăn cơm, chỉ cần hắn ở một mình với Quỷ Thao Thiết thì nó có thể bị hắn hù chết lúc nào không hay.

Cho nên, hắn chỉ còn cách ngồi xếp bằng bên ngoài phòng Tuyết Hoài, lẳng lặng chờ Thao Thiết ăn xong.

Một lúc sau, bên trong truyền ra tiếng nhóp nhép nhai đồ ăn.

Vân Thác kiên trì chờ, chờ một hồi đột nhiên kéo cửa nhìn vào trong.

Con Quỷ Thao Thiết sợ đến mức nghẹn cơm, từ trên mặt đất bổ thẳng đến giường Tuyết Hoài, lau một trời dầu mỡ lên giường.

***

Đúng lúc Tuyết Hoài trở lại thì thấy một thảm cảnh.....

Vân Thác luống cuống tay chân dùng Thuật Tịnh Hóa (làm sạch, tinh lọc),con Quỷ Thao Thiết thì nằm rạp trên mặt đất cố gắng ăn hết hộp đựng thức ăn để hủy diệt chứng cứ. Còn lại gần hai mươi hộp đựng đồ ăn chưa kịp ăn xong, trong phòng một trời hỗn loạn - ngay cả nóc phòng và cửa sổ đều quẹt đầy dầu mỡ.

Căn phòng gọn gàng, thơm ngát hoa lan của y đã trở thành một cái chợ bán đồ ăn.

Tuyết Hoài trừng mắt: "Các ngươi đã làm cái gì hả???"

Vân Thác quay đầu lại, lí nhí nói: "Ta giúp ngươi cho Quỷ Thao Thiết ăn."

Tuyết Hoài bối rối: "Cho nó ăn thành cái dạng này?"

Vân Thác nói: "Nó là sủng vật của ngươi, ta không biết nó thích ăn cái gì, cho nên mỗi thứ một loại ta đều mang đến đây."

Thanh âm của hắn dần nhỏ lại: "Nó thực sự chỉ thích ăn thịt, Tuyết Hoài.... Tuyết Hoài ca, thì ra ngươi xem ta giống Thao Thiết mà nuôi."

Thao Thiết dỗi trừng mắt với Vân Thác, sau đó bay thẳng vào lòng Tuyết Hoài.

Tuyết Hoài mới phản ứng kịp - người này để câu nói hồi sáng của y trong lòng, nên bây giờ thấy ủy khuất.

Y thật muốn cười to - Vân Thác đời này quá ấu trĩ vượt xa tưởng tượng của y.

Vậy mà chỉ muốn chứng minh Thao Thiết có phải thích ăn thịt giống mình hay không! Người này mới ba tuổi hả!

Y ôm Quỷ Thao Thiết, chỉ tay nói: "Thế nhưng Tiểu Thao của ta ở chỗ này địa vị cao hơn ngươi, ngươi phải gọi Tiểu Thao một tiếng ca ca."

Vân Thác không nói lời nào.

Một lát sau hắn lại hỏi: "Tuyết Hoài, bây giờ tu vi của ngươi đến bao nhiêu? Mấy ngày nữa sẽ thí luyện, hai chúng ta tập luyện một chút."

Tuyết Hoài vốn định trực tiếp nói ra là Ngân Đan, nhưng sau khi suy nghĩ, sợ Vân Thác truy hỏi lý do nên nói dối rằng: "Mộc linh căn mới đến Luyện Khí, thế nào?"

Nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít.

Vân Thác hỏi: "Còn Thủy linh căn?"

Tuyết Hoài nói: "Còn chưa tới Trúc Cơ."

Vân Thác thấp giọng nói: "Không có gì, ta còn tưởng rằng..."

Còn tưởng rằng ta và ngươi giống nhau, cùng trở về từ địa ngục.

***

Tuyết Hoài là một kẻ khôn ranh, nếu y muốn giấu giếm thì lời nói không thể tin tưởng được.

Hắn nhớ lại lý do mà cả một đời này Tuyết Hoài cứ mãi trốn tránh hắn - là do lần đầu tiên gặp mặt, chính bản thân đã dọa y sợ?

Đời này tâm địa hắn thẳng thắn, là thiếu niên vô tư vô lo, làm sao sẽ vì lý do này mà sợ hắn?

Vân Thác đứng yên tại chỗ, cảm giác tim đập nhanh lúc sáng lại lần nữa bủa vây hắn - trong tay hắn hiện ra một ánh hồng sắc nhàn nhạt - đó là một phù văn có thể tra xét tu vi của người khác.



Hắn có thể trọng sinh, vì sao Tuyết Hoài không thể?

Chỉ cần bây giờ hắn đẩy phép thuật này lên người Tuyết Hoài, thì mọi chuyện đều có thể dễ dàng giải quyết.

Những cũng có thể là kết thúc cho tất cả.

Hắn dừng lại, thu hồi phép thuật.

Tuyết Hoài phát hiện sắc mặt của hắn không được tốt: "Ngươi bị sao vậy?"

Vân Thác nói: "Không có gì."

Tuyết Hoài tức giận: "Không có gì thì dọn dẹp phòng ta cho sạch sẽ vào, chăn nệm cũng phải sạch, không là ta sẽ không ngủ. Còn mấy hộp thức ăn này nữa...." Y ngồi xổm kiểm tra dạ dày của Thao Thiết, phát hiện các hộp thức ăn đều bị nó cắn nát.

Tuyết Hoài hỏi Vân Thác: "Ngươi có tiền không? Tổn thất một trả mười, hộp đựng thức ăn một trăm hạt ngọc vàng, còn phải kiểm điểm trước mặt mọi người."

Vân Thác dè dặt nói: "Tuyết...Tuyết Hoài, ngươi đừng giận. Ta có thể...kêu người đem tiền tới trả cho ngươi."

Hắn tới vội vàng, quần áo còn không mang đủ, đương nhiên cũng chẳng mang theo túi tiền đến.

Tuyết Hoài càng tức: "Ngươi...Cái tên này!!!"

Nhưng y cũng mau hết giận: "Thôi, nể tình hai ta quen biết, ta đi trả tiền cho. Về phần kiểm điểm, cứ để Tiểu Thao đi gào mấy tiếng là được, dù gì cũng là do nó cắn hư."

Quỷ Thao Thiết càu nhàu vài tiếng, giằng co trong ngực y. Vân Thác trầm mặc không nói lời nào, luống cuống tay chân dọn dẹp căn phòng, ai ngờ càng dọn càng không xong.

Tuyết Hoài vứt Quỷ Thao Thiết xuống đất, thở dài, miễn cưỡng nói: "Ngươi ra ngoài đi, để ta dọn."

Vân Thác đứng yên không biết phải làm thế nào: "Xin lỗi, Tuyết Hoài, ta không cố ý."

Tuyết Hoài chỉ ừ, rồi nhìn hắn: "Đã biết đã biết, ngươi ra ngoài trước đi, ta dọn dẹp dưới sàn đã. Ngươi dẫn Tiểu Thao đi rửa móng đi."

Vân Thác như bừng tỉnh sau cơn mơ, lúc này mới vội vàng lui ra cửa, vừa bế Quỷ Thao Thiết rửa móng cho nó, vừa nhìn Tuyết Hoài thi pháp dọn dẹp căn phòng sạch sẽ trở lại.

Chờ Tuyết Hoài dọn dẹp xong, móng vuốt Quỷ Thao Thiết cũng được rửa sạch, giãy từ trong tay Vân Thác ra, chui thẳng vào góc giường của Tuyết Hoài, không nhúc nhích đưa lưng về bọn họ, bắt đầu dỗi.

Tuyết Hoài nói: "Được rồi."

Vân Thác nghe vậy liền đi vào trong.

Tuyết Hoài: "?"

Y nói: "Ta nói được rồi, nghĩa là mời ngài - Vân Thác Vân đại công tử - có thể ra ngoài được rồi. Hôm nay ngươi tặng cho ta nhiều cái kinh hỉ quá."

Vân Thác đến gần y, cúi đầu chăm chú nhìn vào y: "Ở thêm một chút nữa, có thể không Tuyết Hoài ca?"

Hơi thở nóng bỏng của Vân Thác thoang thoảng bên tai, âm điệu trầm thấp, như có người khi dễ hắn: "Ta không đi, hôm nay ta muốn ở cùng một chỗ với ngươi, hôm nay ta vô cùng vô cùng nhớ ngươi, Tuyết Hoài."

Hắn không nghĩ nhiều, hắn tự cảnh cáo bản thân rằng không được nghĩ nhiều. Hắn là một người ích kỷ, luôn tính từng bước một để có thể lấy lại được hạnh phúc lâu dài.

Hắn cưỡng ép loại bỏ những suy đoán sai lầm ra ngoài.

Thanh âm của hắn khẽ vang lên: "Lúc trước ngươi nói cho ngươi thời gian suy nghĩ về mối quan hệ của chúng ta, thế nhưng tới khi nào ngươi mới tập trung nghĩ đến."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.