Nguyệt Dao quay sang hỏi Mạc Kỳ, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười hút hồn:"Như vậy được rồi chứ"
Mạc Kỳ ấp úng nói không ra lời:"Được ... được rồi"
Nguyệt Dao cũng chả quan tâm việc này nhiều, quay qua nói với Lục Thiệu Phong.
"Cảm ơn, tôi có thể ở đây huấn luyện tốt, anh không cần chiếu cố nhiều đâu"
Giọng nói thảnh thơi của Nguyệt Dao như thể cô đã quen thuộc với tất cả mọi thứ.
Lục Thiệu Phong nghe cô nói cũng không ở lại quá lâu, anh vào trung tâm tổng bộ dặn dò vài thứ quan trọng rồi về Lục Thế.
Nguyệt Dao gọi một cuộc điện thoại cho Dạ Tư Xuyên:
"Ông nội, con sẽ không về nhà trong một khoảng thời gian tới, bây giờ con sống rất tốt ông không cần lo lắng"
"Haz, được rồi, con làm gì thì làm nhưng nhất định phải cẩn thận, nếu có ai khi dễ con cứ về nói với ông, đừng để mình ủy khuất", Dạ Tư Xuyên cưng chiều nói.
"Cảm ơn ông".
Nguyệt Dao cảm thấy ấm áp trong lòng, lúc trước gia đình cô mất khi cô mới 10 tuổi, từ đó cô đã không còn cảm nhận được tình thương ấm áp của gia đình nữa. Giờ đây, cảm nhận được một ít ánh sáng ấm áp đó, cô sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ.
Nguyệt Dao đi tới bên cạnh Mạc Kỳ.
"Anh dẫn tôi đi làm quen với mọi thứ ở đây được chứ?"
Mạc Kỳ:"Được"
Hai người cùng nhau đi quan sát tổng bộ.
Tổng bộ có hơn 5 sân huấn luyện dưới lòng đất, trung tâm tổng bộ nằm giữa ba sân huấn luyện. Nơi sinh hoạt ở trên, bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-co-vo-sat-thu-xinh-dep/1479523/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.