Khi cơ thể tưởng chừng như sắp bị lún xuống mặt đất cái chết dần dần đến gần cô thì bóng đêm đã kéo cậu thoát ra khỏi vực sâu .
Một bàn tay mềm mại một khuôn mặt quen thuộc như bản sao của chính mình một người duy nhất hội tụ được tất cả người đó chỉ có thể là...
- " Thiên Mộc ...là em sao...có phải là em đó không !"
Người đó không nói gì chỉ càng ngày càng lùi về phía sau cô ta càng lùi cậu càng hoảng sợ mà đuổi theo nhưng không thể nào có thể bắt kịp cậu ,
- " Em đừng đi mà... đừng bỏ chị mà... !"
Bây giờ cậu không còn có thể chịu nói được nữa cậu lập tức quỵ xuống đất nước mắt cũng không tự chủ được mà rơi xuống ,
Hức...hức... hức
Thiên Mộc vừa khóc vừa trách mắng ông trời hay có lẽ là chính bản thân mình ,
- " Ông trời ơi là ông trời...Sao ông lại có thể ác với con như thể...con chỉ mới... hức...con chỉ mới cảm nhận được... hức...hạnh phúc khi có... hức...gia đình thôi mà... hức...sao người lại nhẫn tâm ...lấy đi tất cả của con...như thế... !"
Cậu khóc không ngừng vừa khóc vừa chua sót cho chính bản thân mình một bóng dáng quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô .
Người đó tiến lại gần cô bất tiếng nói ,
- " Chị à...chỉ không thể khóc như thế được... những người đã hãm hãi mẹ chúng ta còn đang sống sờ sờ ngoài kìa...chị phải mạnh mẽ lên để trả thù tất cả bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chu-la-dieu-thoi-gian-no-em/2560764/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.