Từ ngày được đi học, ta đối với thái độ dạy nhiệt tình của Mạc Thấthiệp càng thêm hứng thú chăm chỉ học tập. Cuộc sống bình thường: buổisáng cùng cha làm công việc đồng áng, buổi chiều mang theo Lôi Tuyết đến Võ Đang theo Mạc Thất hiệp học tập. Tập viết cũng có chút thành tựu,mỗi lần Mạc Thất hiệp giao bài tập ta đều hoàn thành nhanh chóng.
Làm nông, nữ công, săn thú, học dược, đọc sách, viết chữ, tu luyện,mỗi ngày từng ấy công việc khiến cho ta không còn chút nào rảnh rỗi, bất giác thời gian lên núi đã được hai năm, ta từng nghĩ đến ta còn rất lâu nữa phải sống cuộc sống bận rộn này, cũng thực sự yêu quý núi Võ Đang,nơi này đối với ta thật ưu ái.
Kiếp trước hai mươi mấy năm ta không học được bao nhiêu tri thức vềcổ đại, nhưng ở đây, lần đầu tiên có một người trở thành thầy giáo củata, dạy cho ta nhiều đạo lý làm người, ở nơi đây ta được nhận thức vềđịa vị và lễ giáo cổ đại, cho dù Võ Đang không câu nệ tiểu tiết nhưngnhững điều đó vẫn tự giác được tuân thủ.
Ở Võ Đang học tập, ngoài lúc Tống Thanh Thư ngẫu nhiên nói chuyện đàm tiếu với ta, các đệ tử khác đều tự giác thủ lễ, không cùng ta nóichuyện đùa nghịch. Hai năm ở Võ Đang yên ả không một gợn sóng, bình bình tĩnh tĩnh, tuy Ngọc Xạ Thiên Hương giao của ta chữa thương thế cho DuTam hiệp khá tốt, giúp hắn có thể đi lại khôi phục như thường, nhưng dùsao cũng đã nằm mười mấy năm, mới vừa khôi phục, trừ nội công ngàythường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chu-chi-nhuoc/173823/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.