Chương trước
Chương sau
Chỉ Nhược không khỏi mở to mắt nhìn, cứng ngắc thân mình. Cô gái bước sánh vai cùng Mạc Thanh Cốc này là ai? Tại sao lục hiệp ra ngoài khitrở về lại nhiều thêm một người? Chỉ Nhược tránh ở trên cây, trước hônlễ không thể cùng Mạc Thanh Cốc gặp mặt nói chuyện, trong lòng buồn bựclại không thể hỏi rõ ràng, tức thời trong lòng còn khó chịu hơn ngũ trảo công tâm, trơ mắt nhìn lục hiệp thản nhiên bước qua, chỉ cảm thấy cáicười nhạt trên mặt Mạc Thanh Cốc chói mắt dị thường, trước đây hắn đốivới các nữ tử khác, dù có là đệ tử Nga Mi cũng không cười đến như vậy,mà cô nương kia cũng cười đáp lại thật ôn tồn và ngượng ngùng.
Hôm đó Chỉ Nhược rầu rĩ không vui trở về nhà, cả đêm đều bất an không ngủ được, trước mắt luôn hiện lên hình ảnh hai người kia sóng vai màđi, bộ dáng hài hòa, cảm giác hai người bước song song cùng nhau khiếnlòng nàng đau xót, trời chưa sáng, nàng không kiên nhẫn rời khỏi giường, nhóm lửa nấu cơm. Thời gian nàng chờ đợi chậm rãi trôi đi, đến buổisáng, mấy người phụ nhân của Võ Đang cuối cùng cũng đến.
Trước đây Chỉ Nhược luôn cảm thấy ngượng ngùng, rất ít khi nói chuyện phiếm cùng các nàng, lần này cũng đành vậy, quanh co lòng vòng hỏithăm, mới biết tối hôm qua cô nương kia đến là có chuyện gì, cô gái đóhọ Trữ tên Thục Lan, nghe nói Du Đại Nham trên đường tìm Trương Vô Kỵcứu được từ trong tay Thát tử, nguyên là người Đại Đồng, từng ở một amni cô học qua chút công phu thân thủ, vì mới đến nên mọi người chưa biết được gì nhiều về tính tình, chỉ biết gia cảnh nàng giàu có, là một nhàphú hộ ở Đại Đồng, hai ca ca nàng cũng là nhân vật trên giang hồ, từngcứu tri phủ Đại Đồng, coi như gia đình được sống trong cảnh yên bình.
Mà cô nương này, trước đó mấy ngày đến am ni cô bị một tiểu quậnvương Thát tử nhìn thấy, muốn cưới nàng vào cửa, nàng là cô nương ngườiHán, trong nhà cũng không muốn dùng nữ nhi để kết thân với Thát tử leolên phú quý, rơi vào đường cùng, đành sai gia nhân đưa nàng đến nhà thân thích tránh né, ai biết nàng một thân con gái xuất môn, lại không ở địa bàn nhà mình, khắp nơi bị người ta làm khó dễ không nói, còn thành dêbéo cho cường đạo Thát tử, chẳng những muốn cướp tài còn muốn cướp sắc.
Cô nương này, tuy rằng trong tay có công phu lại có mấy hạ nhân bảovệ, nhưng thân trên địa bàn của Thát tử, bọn chúng đông người thế lớn,lại không tiện phản kháng lại triều đình để liên lụy đến trong nhà, đang lúc tình thế xấu nhất thì gặp được Du Tam hiệp đi ngang qua cứu được.Du Tam hiệp một thân công phu, đối phó với mười mấy quan binh Thát tửcoi như giết gà dùng dao mổ trâu, khiến tiểu cô nương kia xem đến ngẩnngười.
Nhà họ hàng thân thích cũng không muốn đến nữa, lại nhất định muốn đi theo Du Tam hiệp học võ công, đuổi cũng không đi, nghe được hắn là DuTam hiệp Võ Đang đại danh đỉnh đỉnh, liền viết thư sai hạ nhân bên người mang về nhà, Du Tam hiệp bị cô nương kia quấn lấy, không kiên nhẫn, nói Võ Đang không thu nữ đệ tử cũng không xong, mấy lần lén bỏ đi nàng đềuđuổi theo kịp, muốn đưa nàng về nhà hoặc đến nhà người thân nàng cũngkhông chịu nói nhà ở đâu, nhà thân thích ở đâu, rơi vào đường cùng, mấyngày sau gặp các sư đệ liền quẳng cho họ xử lý. Du Đại Nham nằm trêngiường hơn mười năm không giao thiệp gì với người ngoài, hai năm xuốngnúi các việc đều có các sư huynh đệ làm bạn, không cần hắn quan tâm đếnviệc gì, thế nên xử sự trở nên vụng về hơn rất nhiều.
Cũng không biết bọn Trương Tứ hiệp cùng cô nương kia nói những gì,cô ta nói thế nào mà khiến cho ba người Trương Tùng Khê, Ân Lê Đình,Mạc Thanh Cốc chẳng những đồng ý đưa nàng về Võ Đang làm khách, ba người cùng Trữ cô nương cũng thân cận hơn. Chỉ Nhược nghe đến đó mới cảm giác nhẹ nhàng hơn, thở phào, thì ra là fan của Du Tam hiệp, một người saymê võ công, người như vậy hẳn là không có tâm tư gì không tốt chứ? Lạinói Võ Đang rất giữ lễ, mà chính các đệ tử cũng thủ thân, không có ainạp thiếp hoặc trong nhà hồng kỳ chưa ngả, bên ngoài cờ màu đã phiêuphiêu (ý nói nuôi nhân tình bên ngoài).
Mạc Thanh Cốc không phải loại người háo sắc, lại càng không giốngTrương Vô Kỵ thấy nữ nhân xinh đẹp liền tơ tưởng, Mạc Thanh Cốc nếu đãcó hôn ước với nàng, lập tức sẽ thành hôn, nên không thể có ý niệm gìkhác, huống chi dọc đường đi có mấy đại hiệp khác cùng nhìn vào, cho dùcó gì không ổn, mấy vị đó chắc cũng không thể trơ mắt đứng nhìn.
Võ Đang lục hiệp nhân phẩm cao thượng, có thể được bọn họ tán thành,Trữ cô nương kia hẳn nhân phẩm cũng không tồi đi! Chỉ Nhược lúc này mớibuông xuống hơn phân nửa lo lắng, vừa quay đầu liền gặp phải ánh mắt ẩn ý trêu chọc của Ân Lục tẩu, mặt không khỏi đỏ lên, vội lấy cớ đi đổi nước trà, lui ra phòng ngoài. Tưởng tượng đến nàng có một ngày giống như một người phụ nữ ghen tuông, hỏi đông hỏi tây, hận không thể biết hết mọichuyện của người trong lòng mình, không khỏi trong lòng cảnh giác, âmthầm nói với bản thân, cứ như vậy cũng không phải cách vợ chồng ở chunghay ho gì, phải sửa thôi, phải tin tưởng người trong lòng mình mới tốt.
Chỉ Nhược trải qua một trận tự phê bình, mới thả lỏng tâm tình, tuyrằng rất nhớ Mạc Thanh Cốc, rất muốn cùng hắn gặp mặt trò chuyện, rốtcuộc cũng cố vì thủ lễ mà không đi, hơn nữa nghe nói vợ chồng chưa cướitrước lễ cưới gặp nhau là điềm xấu, sẽ phát sinh ra chuyện không hay,thời hiện đại trên phim đều diễn nhiều trùng hợp như thế, Chu Chỉ Nhượctừ khi trọng sinh cũng khá mê tín, chỉ có thể nhẫn nại suy nghĩ, chờ sau hôn lễ nhìn bù hắn vậy.
Nàng mong nhớ mà không được gặp, lập tức muốn đến ngày thành thân thì một người khác cũng có tâm tư giống vậy, chẳng qua kẻ kia tuy là muốnvụng trộm nhìn lén một cái, có thể nhìn thấy bóng dáng thân hình mình đã tưởng niệm mấy tháng nay, an ủi lòng mình một chút, nhưng từ khi trở về núi, đủ loại công việc cho ngày đại hôn lại quấn lấy bắt hắn phải loliệu, thiếp mời phân loại phái người đưa đi, người chủ trì hôn lễ cũngtuyển tốt, chỉ chờ đến ngày liền đưa ra đồ cưới, cỗ bàn…
Chạng vạng, Mạc Thanh Cốc thật vất vả thoát thân, vội thay đổi thân y phục chỉnh tề, tránh thoát tai mắt cùng ánh mắt trêu ghẹo của mọingười, lặng lẽ đến sau gốc bàng cổ thụ to của Chu gia, ngưng thần chờđợi nữ tử trong lòng bước ra để có thể nhìn thấy nàng một chút, an ủinhung nhớ trong lòng, cuối cùng cũng được nhìn thấy nàng khi lá cây đãsẫm màu, tuyết cũng lớn hơn bay tán loạn.
Chỉ Nhược cười đưa mấy tẩu tử ra cổng, xoa xoa bóp nhẹ cần cổ đã cứng ngắc đau nhức, thực không ngờ thêu thùa may vá so với luyện võ công còn khổ hơn, mệt muốn chết, ai nói tân nương tử mặc y phục mình tự may làtốt nhất, đây không phải cố ý chỉnh người sao? Ngay khi nàng không thụcnữ mà duỗi người ra là lúc, gốc cây sát tường bỗng truyền đến một tiếnghít thở rất nhẹ.
Trải qua đại chiến Quang Minh đỉnh, đột nhập Cái Bang, đại chiến vớiThát tử ở Thiếu Lâm tự, Chu Chỉ Nhược tràn ngập cảnh giác không cần nghĩ ngợi, dưới chân bất thần sử Lăng Ba Vi Bộ, năm ngón tay vận lực, bàntay biến sắc trắng như bạch ngọc nổi gân xanh hướng ra, chính là vậndụng Tồi Kiên Thần Tảo theo thói quen hướng sau gốc cây chụp đến, phíasau gốc cây Mạc Thanh Cốc híp mắt, đối móng vuốt tấn công trốn cũngkhông trốn, tựa tiếu phi tiếu nhìn Chỉ Nhược.
Chỉ Nhược thấy sau gốc cây là Mạc Thanh Cốc, trong lòng cả kinh, nămngón tay vội sượt qua hắn chụp vào gốc cây bên cạnh, không cần phí sứcđã để lại năm lỗ ngón tay rất sâu. Chỉ Nhược vội thu tay, nhìn Mạc Thanh Cốc tựa tiếu phi tiếu, híp mắt đánh giá thân cây có năm cái lỗ, tronglòng không khỏi chột dạ, chỉ sợ hắn nhìn ra trảo công này cùng mộtđường với võ công của hậu nhân Dương Quá, tức thời đỏ mặt thấp giọng:
“Sau chàng lại đến đây mà không vào, trốn ở chỗ này làm gì? Khiến ta giật cả mình.”
Mạc Thanh Cốc mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Chỉ Nhược lên,ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt đỏ bừng của nàng, ghé sát vào tai nàngcũng đang đỏ ửng, nói nhỏ:
“Rất nhớ em nên đến đây nhìn em, đại tẩu nói trước hôn lễ gặp mặtkhông tốt, ta vốn định ở sau gốc cây lén nhìn em chút rồi trở về, khôngngờ tai em lại linh thế, nếu có người không cẩn thận, không phải khiếnem để lại năm cái lỗ trên người sao?”
“Ta không phải cố ý, chỉ là qua mấy lần đánh nhau liền đề phòng thành thói quen, khi đó lúc nào cũng muốn đề phòng, đến giờ vẫn quen thế,chàng yên tâm, võ công của ta có thể thu phóng tự nhiên, tuyệt đối không đả thương đến chàng.”
Chỉ Nhược nghĩ Mạc Thanh Cốc vừa rồi nhất định thấy được bộ dáng duỗi người vươn vai của nàng, sợ hắn giễu cợt, lại nghe trong lời hắn có ámchỉ, ngữ khí kỳ quái nói đến võ công của nàng, trong lòng càng thêm bấtan không yên.
Mạc Thanh Cốc nhìn nàng bất an không yên, bộ dáng khó xử, trong lòngmềm nhũn, chỉ biết Chỉ Nhược nhất định có việc giấu hắn, vừa rồi mộtchiêu của nàng không có vẻ tiêu sái đẹp đẽ của võ công Tiêu Dao phái học dưới đáy vực, ngược lại thật tương tự như võ công của hoàng sam nữ tửtự xưng là hậu nhân của Thần Điêu đại hiệp, ngay cả tiên pháp của nàngcũng một đường âm trầm quỷ dị như thế, tuy rằng cũng bàng bạc đại khíkhông có cảm giác âm tà, nhưng rốt cuộc cũng không phải võ công pháiTiêu Dao.
Hơn nữa, xem thủ đoạn của nàng, chẳng phải là mới học, ngược lạigiống như tinh thông đã nhiều năm, hắn tuy nhìn thấy nhưng trước giờkhông hỏi, luôn chờ nàng tự nói với hắn. Hắn không cố tìm nguyên nhân,cũng không hiếu kỳ nàng có kỳ ngộ gì, chỉ là muốn cùng nàng chia sẻ,nhưng nhìn nàng bộ dáng bất an khó xử, hắn biết mình có chút nóng vội.
Bất quá không quan trọng, hắn có thể chờ, cũng chờ được, hắn còn cóthời gian cả đời kia mà. Hắn sẽ ở bên nàng cho đến giây phút chết đi,tin rằng nàng sẽ dần dần chia sẻ bí mật của riêng mình cùng hắn. MạcThanh Cốc nghĩ đến đây, cũng không khó xử Chỉ Nhược, ánh mắt mang theolòng yêu say đắm cùng ý cười, nhẹ nhàng xoa nắn cổ và bả vai đang cứngđờ mỏi nhừ của nàng, có chút đau lòng hỏi:
“Hôm nay em làm gì vậy? Mệt như thế này, có chuyện gì nhờ mấy tẩu tử giúp cũng được mà.”
“Phải làm hai bộ y phục, các tẩu tử đều nói hôn lễ..xong…, cô dâutháng thứ nhất phải mặc…y phục tự mình làm, để gia đình nhà chồng nhìnxem nữ công thế nào, trước khi vào cửa còn phải làm cho chàng hai bộ áodài, ta không quen thêu thùa may vá, thường xuyên giữ một tư thế khiếncổ mỏi quá, a!”
Chỉ Nhược nhìn Mạc Thanh Cốc ánh mắt tràn ngập bao dung và thông cảm, trong lòng ấm áp, thậm chí xúc động thiếu chút thì nói ra cả chuyện Cửu Âm Chân Kinh, cho đến khi bàn tay ấm áp của hắn áp vào da thịt trên cổvà bờ vai nàng, mơn trớn vuốt ve, mới phục hồi tinh thần lại nuốt xuốnglời sắp nói ra, cảm giác được bàn tay hắn dán sát trên vai trên cổ nàng, vài lần như cố ý chạm phải vành tai, không khỏi chân cẳng như nhũn ra,không yên lòng mà nói tiếp, cuối cùng bị Mạc Thanh Cốc nắm đến kinh mạch trên cổ, hai chân không khỏi bủn rủn, ngã sấp vào lòng Mạc Thanh Cốc,sợ hãi kêu ra tiếng.
Mạc Thanh Cốc bị cử động của nàng khiến cho kinh ngạc một chút, không chút lưỡng lự ôm ngay lấy thắt lưng nàng, nghe tiếng Chỉ Nhược tronglòng hốt hoảng kêu lên một tiếng, không khỏi thấp giọng cười một chút,nhìn nàng trong ngực hắn ngượng ngủng ngẩng đầu, nhưng vành tai đã ửngđỏ, vốn vừa lấy lại tinh thần định giải thích cho mình một chút, đúng là xấu hổ thật.
Mạc Thanh Cốc cảm thụ được trước ngực mềm mại, ánh mắt tối sầm lại,lửa nóng lại bùng lên, cảm giác giữa hai chân cũng cứng rắn, lại phảngphất nhớ đến đêm đó trong sơn động, lửa nóng của hắn cơ hồ đã sắp tiếnđược vào lối vào nhỏ hẹp kia. Mạc Thanh Cốc tim đập lại đập tăng tốcnhanh lợi hại, không khỏi đem Chỉ Nhược trước ngực ôm chặt lấy, đem nàng gắt gao trói buộc trong lòng xoay người lại, đặt nàng dựa lưng vào thân cây, ôm nàng gần sát nguồn lửa nóng thân thể hắn, cúi đầu hôn đôi môitrên khuôn mặt đỏ ửng của nàng.
Vầng trán, ánh mắt, gò má, bờ môi nhất nhất đều không buông tha, cuối cùng lưu lại hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, hai tay ôm chặt nàng vào ngực nhu động. Chỉ Nhược bối rối nhìn Mạc Thanh Cốc, không biết hắnđang yên ổn lại có thể đột nhiên nhiệt tình như vậy, nhưng tình ý mênhmông kia đã ập tới cuốn lấy nàng, khiến cho nàng vô lực cũng không muốnkháng cự.
Toàn thân mềm mại bám vào người Mạc Thanh Cốc, hai tay hư nhuyễnquàng lấy bờ vai hắn, giống như nghênh đón, thân thể trong ngực MạcThanh Cốc va chạm càng đốt thêm nhiệt năng lan tỏa, đôi môi non mềm bịbờ môi nóng rực của hắn cuốn lấy, Chỉ Nhược cảm nhận được hơi thở ngọtlành ấm áp, không khỏi hé miệng ra, dùng lưỡi mềm mại khẽ liếm trên môihắn một chút, tựa hồ như muốn nhấm nháp hương vị ngọt ngào kia.
Mạc Thanh Cốc toàn thân như bị hành động này châm thêm lửa, miệngdùng sức hấp duẫn, đem cái lưỡi thơm tho của nàng đoạt vào trong miệng,dùng đầu lưỡi của mình cuốn lấy mà dây dưa, thân thể càng dùng sức đemthân hình mềm mại của Chỉ Nhược ép sát vào thân cây, hai tay ôm eo nàng, đặt thân nàng giữa hai chân nhu động.
Chỉ Nhược lưỡi đã vô lực cùng Mạc Thanh Cốc dây dưa, vài lần lui trởvề lại bị hắn thừa thắng xông lên xâm nhập vào trong miệng nàng, dây dưa đôi môi nàng, lại đem chiếc lưỡi thơm tho của nàng đoạt trở về, mấy lần như thế, nhiệt tình giữa hai người chẳng những không biến mất, ngượclại càng lúc càng kịch liệt, Chỉ Nhược vốn vẫn có chút thanh tỉnh trảiqua thân mật như thế, liền không thể kháng cự, ngược lại có chút si mêcái loại cảm giác muốn ngừng mà không được này.
Thẳng cho đến khi nàng cảm nhận được nóng bỏng cứng rắn giữa hai chân Mạc Thanh Cốc đang áp sát người nàng, đặt giữa hai chân nàng, khí lựcva chạm cũng dần dần gia tăng, tay Mạc Thanh Cốc qua lớp váy áp sát luitiến trên đùi nàng, đôi môi cùng lưỡi cũng có chút tê mỏi, Chỉ Nhược mới đẩy Mạc Thanh Cốc vài cái, rốt cuộc lưu luyến nhiệt độ cơ thể hắn, hơnnữa mấy tháng tưởng niệm nhớ mong khiến nàng không đành lòng rời khỏi ôm ấp của hắn.
Mạc Thanh Cốc bị nàng đẩy mấy cái, tinh thần tỉnh táo lại, mặt đỏ lên nhìn Chỉ Nhược, tuyết trắng xóa cả mặt đất cây cành khiến gương mặt ửng hồng của nàng càng nổi bật lên vẻ xinh đẹp, khiến hắn không chuyển được tầm mắt, tay cũng không thể buông ra, vẫn gắt gao ôm chặt nàng, mỉmcười ngậm vành tai xinh xắn của nàng hôn mấy cái rồi mới thấp giọng nói:
“Nhớ ta không? Ta ở bên ngoài mỗi ngày đều suy nghĩ, em đang ở nhàlàm gì, sau khi thành thân phải dẫn em ra ngoài đi xung quanh một chút,đến nơi nào không có chiến tranh thăm thú.”
“Có nhớ chứ, ta cũng mỗi ngày nghĩ xem chàng đang ở ngoài làm gì, cóthể hay không đã quên mất ta, hoặc lại đột nhiên cảm thấy ta không tốt,không thích hợp với chàng, cũng nghĩ thời tiết lạnh thế này, chàng ở bên ngoài có áo bông mặc không, tuyết rơi chàng xuất hành có cẩn thậnkhông, rất nhiều rất nhiều, thường thường nhớ đến chàng, cũng không biết nhớ đến đâu rồi nữa.”
Chỉ Nhược bị hắn hôn lên tai mấy cái, toàn thân vừa tụ tập được chútkhí lực lại tiêu tán đi không ít, toàn thân lười biếng vô lực dựa vàongực Mạc Thanh Cốc, nàng rốt cuộc vẫn giữ nguyên tính nết của người hiện đại, đối với tình cảm chỉ cần động tâm là sẽ không giữ lại riêng mìnhmà thoải mái nói cho hắn nghe, nhưng chung quy nàng là đại cô nương sắplên kiệu hoa, sau khi nói xong cũng có chút xấu hổ, đỏ mặt vùi đầu vàongực hắn không dám ngẩng lên.
Mạc Thanh Cốc nghe trong lòng vô cùng ngọt ngào, hắn tuy rằng hơn bamươi tuổi nhưng cũng không giống Dương Tiêu phong lưu từ tuổi thiếu niên đã không thiếu mỹ nữ bên cạnh, ngược lại chuyên chú vào võ công, lạibởi vì chuyện của Tam sư huynh, Ngũ sư huynh khiến cho hắn chán ghétcuộc sống giang hồ không muốn xuống núi, mỗi lần đều bởi vì Tống ViễnKiều hoặc Du Liên Châu miễn cưỡng mới xuất môn.
Ba mươi mấy năm qua, cũng bởi vì hành hiệp nghĩa cử mà gặp qua khôngít nữ tử, nhưng động tâm với Chỉ Nhược cũng là người đầu tiên, lấy tínhtình hắn mà xét thì cũng là người cuối cùng, sau khi động tâm rất nhiềuviệc bản thân hắn cũng không cách nào khống chế, ví như hắn biết rõtrước lễ cưới không nên gặp nhau, lại nhịn không được mà đến đây vụngtrộm nhìn lén, lại ví như hắn biết rõ trước khi thành thân cùng nàngthân thiết như thế, nếu bị người nhìn thấy sẽ tổn hại đến khuê danh củanàng, nhưng sau một khắc kia, hắn lại không thể không chế được hành vicủa bản thân mình.
Thậm chí Mạc Thanh Cốc nghe thấy Chỉ Nhược nói nhớ hắn, trong lòngvui mừng không thể nào kiềm chế được, khuôn mặt luôn bất động thanh sắclạnh lùng của hắn cũng hiện rõ vẻ vui sướng trên nét mặt, trong lòng lại khát vọng nàng nói thêm càng nhiều, lấp đầy nội tâm hắn vì nhớ nàng màtịch mịch, loại xúc động này chưa từng trải qua, hắn không có chút kinhnghiệm nào, chỉ có thể theo bản năng sai khiến mà ôm chặt lấy Chỉ Nhược, bên tai nàng dùng khẩu khí mềm mại ngọt ngào, chờ mong, thậm chí cóchút làm nũng mà chính hắn không phát hiện ra, không cam lòng pha chútphức tạp nói:
“Chỉ Nhược, nói cho ta, em nhớ ta bao nhiêu? Nhìn thấy ta có vuikhông? Thật hy vọng có thể sớm đến ngày thành thân, lúc ấy không cần suy nghĩ phải lúc nào đến lén nhìn em nữa.”
“Ai biết được ngày đã định như thế rồi mà trùng hợp lại không thấyTrương Vô Kỵ, đúng rồi, lần này mọi người ra ngoài có tra được chuyện gì xảy ra không? Vô Kỵ khi ở Thiếu Lâm còn rất tốt, làm sao có thể độtnhiên quyết định ẩn cư? Minh giáo hiện giờ có chính tà hai đường cùngduy trì, tình thế tốt nhất, ta cũng không nghe nói có gì khó khăn a!”
Chỉ Nhược vốn muốn hỏi chuyện lá thư kết thúc của Ỷ Thiên như thếnào, truyện hết ở chỗ Triệu Mẫn muốn Trương Vô Kỵ vẽ mi cho nàng, nhưngnhân sinh mấy chục năm, tùy lúc đều có thể gặp chuyện xấu, công chúa vàhoàng tử không có khả năng vĩnh viễn lúc nào cũng hạnh phúc, bởi vì cuộc sống là thử thách, giàu nghèo, địa vị, quyền thế tạm thời có thể bỏqua, nhưng ở chung lâu dài, dần dần mâu thuẫn sẽ hiển hiện.
Mạc Thanh Cốc nhướng mày, hiển nhiên có chút khó chịu, giọng cũng trở về bình thản như thường ngày, có chút không vui nói:
“Đều là chúng ta từ khi vợ chồng Ngũ sư huynh qua đời, vì Vô Kỵ bịthương mà luôn chiều hắn, muốn gì được nấy, ít có dạy dỗ khiến bây giờhắn tùy hứng như vậy, chúng ta xuống núi theo đường từ Thiếu Lâm đi HàoChâu tìm hiểu, Vô Kỵ lúc có mọi người trong Minh giáo đi cùng vẫn tốt,cho đến khi bọn Hữu sứ Pháp Vương đều đến các nơi đốc chiến, chỉ còn VôKỵ cùng Tiểu Chiêu cô nương và quận chúa Thát tử kia cùng đến Hào Châu.Ngày thứ hai ba người ra khỏi thành, cũng gửi thư về cho Minh giáo, VõĐang, Thiên Ưng giáo nói muốn ẩn cư, sau đó không thấy bóng dáng đâunữa, chúng ta nghi ngờ ở Hào Châu đã xảy ra biến cố gì đó, Vô Kỵ liệu có phải bị người khác ám toán, liền âm thầm điều tra trong nghĩa quân ởHào Châu, sau mới biết vì nghĩa quân tướng lĩnh đều phản đối Vô Kỵ cóliên quan đến quận chúa Thát tử kia, thái độ mặt mày đều tỏ ra không vừa lòng, thường xuyên qua lại không biết vì sao đêm đó liền nổ ra tranhchấp, Vô Kỵ mang theo hai người ra khỏi thành Hào Châu, từ bỏ vị trígiáo chủ.”
“Như vậy trong đó nhất định có hiểu lầm hay âm mưu gì đó. Chàng nghĩxem Vô Kỵ bởi vì Triệu Mẫn mà bỏ rơi Ân Ly ngay tại hôn lễ, người trongMinh giáo và Ưng Vương đều không nói gì, tại sao về sau lại xuất hiệnmấy tướng lĩnh có gan tranh cãi với hắn, cuối cùng khiến hắn tức giậnquy ẩn? Việc này rất khó nói, phàm là tướng lãnh đều là hạng người tâmtư linh hoạt, tinh thông mưu quyền, sự việc không có khả năng đơn giảnnhư vậy, chỉ vì như thế mà xảy ra phân tranh được.”
Chỉ Nhược biết là do Chu Nguyên Chương giở trò. Hắn cũng là kẻ vôcùng ngoan độc, đăng cơ được vài năm liền sát hại công thần, lập ra Cẩm Y Thân Quân Đô Chỉ Huy sứ, nói là để giám thị, điều tra, trấn áp quanlại, kỳ thực là dùng thế lực mạnh này âm thầm gây suy yếu các thế lựcgiang hồ, đến thời Minh Thành Tổ lại sai thái giám bên mình lập ra ĐôngXưởng, bắt đầu tiêu diệt các môn phái không nghe theo lệnh triều đình.
Bởi hai hoàng đế này đều dùng sức giang hồ mà đoạt được thiên hạ nênsợ hãi người khác cũng dùng thế lực này đánh lại mình, Cẩm Y vệ do ChuNguyên Chương thành lập cũng giống người quan phủ được gọi là chó săntriều đình, giang hồ và triều đình hai bên luôn đối kháng, kéo dài mãicho đến thời kỳ Thanh mạt. Theo một loạt truyện Kim Dung có thể thấyđược, thời Minh còn đỡ chút, võ lâm còn giữ lại được Thiếu Lâm, các phái khác hoặc bị quan phủ chèn ép khiến suy yếu, hoặc diệt phái, hoặc thành loại tam lưu, lục đại môn phái cũng phải chuyển thành Ngũ Nhạc kiếmphái.
Thời Minh mạt đã không còn môn phái nào ra hồn giống như thời hiệnđại, các môn phái đều không còn tự lập, trừ Thiếu Lâm đầu nhập vào thếlực của triều đình còn có thể bảo toàn, nhưng truyền thụ võ nghệ càng bị xét nét nghiêm cẩn, trong giang hồ cũng chỉ có vài cao thủ nổi danh,đến đời Thanh thì võ lâm đã trăm không còn được một, chỉ một Trần GiaLạc xét ra thì không đến loại nhất lưu thời Ỷ Thiên cũng thành cao thủđứng đầu, tình hình đó không cần phải nói nhiều thêm nữa.
Võ lâm lưu lạc, nhân tài điêu linh, mà nguyên nhân cũng vì đầu thờiMinh bị đàn áp, Chu Nguyên Chương thực lực không thể coi thường, nếutrước đây nàng có thể giả như cái gì cũng không biết, lúc nguy nan cóthể mang theo cha đi ẩn cư cũng xong, dù sao võ công nàng hiện thời cóthể đủ để tự bảo vệ mình.
Nhưng hiện tại, nàng nếu đã quyết định gả cho Mạc Thanh Cốc, sẽ không bao giờ tách khỏi Võ Đang, cùng vinh cùng nhục. Diễn biến trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký đã xong, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cũng nên sớmchuẩn bị cho tương lai gặp nguy hiểm như thế. Cho dù Chu Nguyên Chương e ngại vì võ công Trương Tam Phong và thực lực của Võ Đang mà không dámkhó xử, nhưng về sau thì sao? Nàng sẽ thành thân, sẽ có con cái với MạcThanh Cốc, vạn nhất thế hệ sau không bằng thế trước, nàng có thể để concháu mình bị người ta giết hại hay sao? Những điều đó đều không thểkhông phòng bị.
Mạc Thanh Cốc không biết Chỉ Nhược nghĩ tới tương lai mà nhíu mày,còn tưởng rằng nàng vì chuyện của Trương Vô Kỵ mà ưu phiền, tức thời ômChỉ Nhược, cúi đầu vào mái tóc nàng hít sâu một hơi, dịu dàng nói:
“Chỉ Nhược đừng lo lắng, ngày đó mấy sư huynh đệ chúng ta đều nghĩnhư thế, mọi người trong Minh giáo cũng hoài nghi mấy tướng lãnh kia,chỉ e Vô Kỵ xảy ra bất trắc liền bắt bọn họ giam lỏng trong thành, lạiphái người hỏi thăm tìm kiếm xung quanh. Mấy sư huynh đệ chúng ta cũngtìm kiếm, đến mấy ngày trước mới vô tình gặp Ân cô nương và Thanh Thư,mới biết ba người bọn Vô Kỵ từng gặp Ân cô nương, muốn giải thích vớinàng, còn muốn nối lại hôn ước, nhưng bị Ân cô nương đánh đuổi đi rồi,mấy sư huynh đệ biết được hắn bình yên vô sự, lại nói hắn đã hơn haimươi tuổi, cũng đã lớn, tự thân có thể làm chủ, nếu hắn đã quyết địnhthế, người cũng mạnh khỏe, chúng ta cũng yên tâm, mọi người sốt ruột hôn sự của ta nên mau chóng trở về.”
Mạc Thanh Cốc nói đến đây lại nghĩ đến tình hình ngày đó Thanh Thư và Ân cô nương ở chung, trong lòng không khỏi muốn cười, Trương Vô Kỵkhông có phúc khí kia, mà Thanh Thư hắn đã biết từ nhỏ đến lớn, tuyệtđối xứng với Ân cô nương, về sau Thanh Thư thống lĩnh mấy trăm đệ tửphái Nga Mi, lại có lão tiến bối Bạch Mi Ưng Vương bảo vệ dẫn dắt là quá tốt, sau này cũng không cần Đại sư huynh ngày ngày quan tâm, tuy rằngđứa nhỏ này không thể thừa kế Võ Đang có điểm đáng tiếc, nhưng nghĩ lại, Võ Đang là Đạo gia thanh tịnh vô vi, Thanh Thư lại thích đùa nghịchnháo loạn, kế thừa Võ Đang sợ rằng sẽ bó buộc tính tình của hắn.
“Vô Kỵ còn tìm A Li thực hiện hôn ước sao? Ngày đó chỉ còn cúi đầumột cái nữa thôi là xong hôn lễ mà hắn lại bỏ đi với yêu nữ kia, aikhuyên cũng không nghe, hiện giờ còn có mặt mũi muốn nối lại với A Li,hắn cho A Li là cái gì? Hắn gọi thì phải đến, đuổi thì phải đi sao? Thật quá đáng, A Li đánh hắn rất đáng.”
Chỉ Nhược nghe thấy Trương Vô Kỵ còn có mặt mũi đi tìm Ân Li khôiphục hôn ước liền nổi giận, hắn coi Ân Li là cái gì? Đem Tiểu Chiêu bỏqua mọi nguy nan khổ sở đi theo hắn vứt ở đâu? Càng ném quận chúa TriệuMẫn đã vì hắn mà từ bỏ cả quốc gia dân tộc mình ở nơi nào? Triệu Mẫn tuy rằng xấu xa, nhưng hắn đã tiếp nhận nàng thì sẽ không cần toàn tâm toàn ý mà đối xử tốt với nàng sao?
Mạc Thanh Cốc đỏ mặt, mắt hiện vẻ xấu hổ, quả thật chuyện Vô Kỵ làmra thực khác người, ngày đó nếu đã từ bỏ hôn lễ, gặp Ân cô nương chỉ cần giải thích rõ là được, rõ ràng nhìn Thanh Thư và Ân cô nương ở cùngnhau lưỡng tình tương duyệt lại nhắc đến hôn sự cũ, huống chi bên ngườihắn còn có Tiểu Chiêu cô nương lai lịch thần bí cùng quận chúa Thát tử,nếu đã vì quận chúa Thát tử kia mà từ bỏ ngôi vị giáo chủ, vậy nhất định là không buông tay được, còn tìm Ân cô nương nói vậy làm gì?
Mạc Thanh Cốc không muốn Chỉ Nhược lại mất công tức giận vì việc này, liền nói với giọng kỳ quái:
“Chỉ Nhược không cần tức giận, ta biết em và Ân cô nương cảm tìnhtốt, thấy không đáng cho nàng, ngày đó ở Thiếu Lâm ta đã mắng qua Vô Kỵ, hắn có thể đi giải thích coi như đã biết sai, nhưng Ân cô nương về saucũng không tách rời khỏi Võ Đang ta được rồi.”
“Chàng nói lời này có ý gì? Chẳng lẽ A Li và Thanh Thư? Điều này saocó thể, khi A Li bị sốt trên thuyền chàng cũng nghe thấy, A Li tâm tâmniệm niệm cũng chỉ có một Trương Vô Kỵ, còn muốn hắn toàn tâm toàn ý với nàng, sao chỉ trong mấy tháng đã cùng Thanh Thư… Thanh Thư kia tínhtình bướng bỉnh, có lợi hại như vậy sao?”
Chỉ Nhược nghĩ đến khi ở Hán Thủy gặp hai người, bọn họ bộ dáng đùagiỡn, đoán ý tứ trong lời Mạc Thanh Cốc, có chút không tin, lại nói bốnchữ toàn tâm toàn ý nhấn mạnh lên, nhìn chằm chằm Mạc Thanh Cốc.
Mạc Thanh Cốc ôm Chỉ Nhược, ngực rung động, cười nhẹ, dịu dàng nói:
“Duyên phận tùy trời định, đôi khi hữu duyên vô phận, có phận vôduyên cũng không làm gì được, em không cần phải cố ý nhìn ta, ta họ Mạckhông phải họ Trương, nếu đã động tâm với em, về sau đối với em tự nhiên là toàn tâm toàn ý, em cũng phải như thế với ta mới được. Về sau trừcha em ra, phải đem ta đặt ở vị trí thứ nhất, dù sau này chúng ta có con cũng không thể thay đổi.”
Mạc Thanh Cốc nghĩ đến Vô Kỵ đa tình, chẳng giống chút nào với Ngũ sư huynh, đôi mắt giống như của Ngũ sư huynh lúc nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp cũng đều đa tình như thế, nhớ đến ngày ở Quang Minh đỉnh và Đại Đôcũng nhìn Chỉ Nhược như vậy, trong lòng liền không thoải mái, hắn tự xét vô luận dung mạo khí chất võ công đều không dưới Trương Vô Kỵ, chỉ cótuổi lớn bối phận cũng cao hơn mà thấy không xứng với Chỉ Nhược, mỗi khi nhớ đến đứa cháu từng động tâm với Chỉ Nhược, trong lòng liền chua lợihại.
Nhưng hắn biết Chỉ Nhược trong lòng chỉ có hắn, không cần nghĩ đếntuổi tác bối phận, mà hắn và các sư huynh tình cảm cũng không tồi, nghĩđến hắn ăn dấm chua của cháu mình, trong lòng cũng ngại ngùng, giờ thấyChỉ Nhược mạnh mẽ trách móc Vô Kỵ, lo lắng cho Ân cô nương, sợ hắn họctheo Trương Vô Kỵ hoa tâm lại khiến hắn thấy trong lòng thật thoải mái,cũng không để nàng lo lắng như thế, vội cam đoan.
“Hừ, ai thèm để ý đến chàng, về sau cha là thứ nhất, Trương chân nhân thứ hai, Tống đại hiệp thứ ba, Tống đại tẩu thứ tư…” Chỉ Nhược còn muốn tính xuống, đôi môi mềm căng mọng đã bị Mạc Thanh Cốc mặt đen lại dùngmôi chặn xuống, mạnh mẽ dùng chút sức trừng phạt, bị Chỉ Nhược đẩy vàilần mới buông ra, thở hổn hển mấy hơi, đắc ý nói:
“Mặc kệ em đem ta đặt thứ mấy, về sau hôn em chỉ có thể là ta, dù con cái chúng ta sau này cũng không thể.” Lời nói bá đạo lạ thường.
Chỉ Nhược bị hắn hôn một trận nồng nhiệt, nghe hắn lúc này đứa nhỏ,lúc kia con cái khiến nàng mắc cỡ đỏ mặt, lại thấy hắn dáng vẻ đắc ý,nổi giận hung hăng đạp chân hắn một cước, vùng khỏi cái ôm của hắn, luilại phía sau, nổi giận đùng đùng nói:
“Không biết xẩu hổ, còn chưa thành thân đã nói hươu nói vượn, không thèm để ý chàng nữa!”
“A! Chỉ Nhược mấy tháng không thấy đã tàn nhẫn như vậy, ngay cả chân phu quân cũng dám giẫm a! Còn dùng sức mạnh như vậy nữa.” Mạc Thanh Cốc ôm chân, vờ la to lên, kỳ thực hắn là người luyện võ, không dùng nộilực căn bản không thể làm đau hắn, mà Chỉ Nhược lại càng không nỡ dùngnội lực đạp hắn, hắn lớn tiếng như vậy bất quá giúp nàng vui vẻ thôi.
Chỉ Nhược quả nhiên hé miệng cười, đắc ý nhìn hắn kêu đau, cũng không mắc mưu mà chạy qua xem, chỉ cười hì hì nói:
“Không biết xấu hổ, còn chưa thành thân đã nói bừa, cẩn thận ta không gả chàng nữa đó. Không thèm nghe chàng nói nữa, trời đã tối rồi, ta còn phải nấu cơm cho cha, chàng mau quay về đi!”
Mạc Thanh Cốc lúc này cũng đã từ bỏ hình tượng đạm mạc yên tĩnh củamình, đột nhiên tiến lên trước ôm Chỉ Nhược dùng sức hôn hai cái liềnrồi mới buông nàng ra, mau chóng chạy xa lớn tiếng nói, trong mắt hiệnlên ý cười vui vẻ:
“Aiz! Nương tử còn chưa cưới qua cửa, ta chỉ có thể về ăn chung vớimọi người, nương tử không cần gấp a! Ta lập tức về, tranh thủ nhanhnhanh đón em vào cửa mới có cơm nóng để ăn, còn có thể mặc y phục nươngtử làm nữa.”
Chỉ Nhược nghe hắn nói lớn như vậy, lo lắng cha trong nhà nghe được,tức thời vừa thẹn vừa gấp, vội đuổi theo hắn, giận dữ xấu hổ nói:
“Nói hươu nói vượn khiến ta giận nữa. Không được nói bậy, chàng vừaxuống núi mấy ngày đã đổ đốn như thế, trước kia có nói bừa như thế đâu.”
Mạc Thanh Cốc cười né hai bước mới để Chỉ Nhược bắt lấy hắn, đấm nhẹhắn mấy cái, mắt mang ý cười nói đùa, thẳng đến nắm được bàn tay nàngmới thấy tay nàng có chút lạnh. Hắn có thuần dương nội lực hộ thân không thấy lạnh, cũng biết Chỉ Nhược nội lực không tầm thường, chút giá lạnhnày không hại gì đến nàng, nhưng cầm tay nàng thấy lạnh, trong lòng vẫnlo lắng.
“Vậy tại hạ xin tuân theo mệnh lệnh của phu nhân, phu nhân không cần để ý, trời sắp tối rất lạnh, mau trở về thôi!”
Chỉ Nhược gật đầu cười, đáp:
“Được, ta trở về, chàng cũng mau về đi, qua giờ cơm lâu đồ ăn sẽ lạnh.”
Nói xong, nàng buông tay ra quay trở về nhà, vào cửa sau, nhìn quakhe cửa thấy Mạc Thanh Cốc xoay người rời đi, trong đầu bỗng nhớ đến Trữ cô nương hôm qua cùng hắn sóng vai đi, giọng cười bộ dáng trông thật tự nhiên.
Một cỗ xúc động đột nhiên dâng lên khiến nàng mở cửa, trông theo dáng Mạc Thanh Cốc đang rời đi, gọi to:
“Thất thúc!”
Mạc Thanh Cốc ngạc nhiên xoay người lại, chăm chú nhìn nàng, nghi hoặc hỏi:
“Sao vậy? Còn không vào nhà cho ấm?”
“Không sao, chỉ là bỗng nhiên nhớ đến, ta từng nghe người ta nói qua, trong nghĩa quân ở Hào Châu có mấy tướng lĩnh rất giả dối, am hiểuquyền mưu, nhất là một người tên là Chu Nguyên Chương, từ làm một tên ăn mày đã leo được lên địa vị hiện giờ, võ công cũng không cao lại càngkhông đơn giản, Vô Kỵ hiện giờ chỉ sợ cũng là bị hắn gài bẫy, chàng phải cẩn thận, về sau cần đề phòng hắn. Ta vào đây.”
Chỉ Nhược nuốt xuống ý muốn hỏi hắn Trữ cô nương là có chuyện gì, sửa thành nhắc nhở hắn đề phòng Chu Nguyên Chương.
“Ta đã biết.” Mạc Thanh Cốc gật đầu, nhìn theo Chỉ Nhược đóng cửa vào nhà, thắp sáng trong khuê phòng mới rời đi, trong lòng suy nghĩ lờinàng vừa nói, quả thật khi bọn họ đến Hào Châu, tranh cãi với Vô Kỵkhiến hắn thoái vị, trong mấy người ngoài Thường Ngộ Xuân từng đưa hắnđến Hồ Điệp Cốc trị thương còn có hai người là Chu Nguyên Chương và TừĐạt. Chỉ Nhược cố ý nhắc đến hắn, ý là việc này hắn làm chủ sao?
Như vậy thì có lợi gì với hắn? Vô Kỵ thoái vị thì ngôi giáo chủ cũngkhông đến tay hắn, còn có cả đám Phạm Dao, Vi Nhất Tiếu nữa, dù sau nàycó đuổi hết Thát tử, đại sự thành công, hắn cầm binh quyền cũng chỉ cóthể thành một tướng quân nhất phẩm, không có Vô Kỵ, Minh giáo khôngngười trụ vững, hắn trong Minh giáo hỗn loạn thì có lợi gì? Binh quyền?Đại sự? Mạc Thanh Cốc thân đọc trăm thư nghĩ đến điều gì đó, chân bướcnhanh hơn, nóng vội trở về gặp sư phụ cùng các sư huynh nói chuyện hắnmới nghĩ đến, cuối cùng vận khinh công trở về, cảm giác bí ẩn mấy thángvẫn quẩn quanh trong lòng được tháo gỡ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.