Bỗng nhiên, Trương Vô Kỵ ngửa mặt lên trời ha ha cười to ba tiếng,thanh âm đầy gian trá tà ma. Ba tiếng cười vừa dứt, bỗng nghe giữa bacây tùng có tiếng người từ nơi địa lao truyền lên, chính là Tạ Tốn đangtụng kinh. Chỉ nghe giọng nói già nua của ông đọc kinh Kim Cương:
“Khi đó Tu Bồ Đề nghe giảng kinh, hiểu rõ nghĩa lý, nước mắt rànrụa, bạch Phật rằng: “Kính lạy Thế Tôn, Phật giảng kinh điển thâm sâudường ấy. Tôi từ khi có được tuệ nhãn đến nay chưa từng đượcnghe kinh này. Bạch Thế Tôn, nếu ai nghe kinh này mà có lòng tin thanhtịnh, ắt sẽ sinh ra thực tướng…”…
Trương Vô Kỵ giống như được khai sáng, nhất thời tỉnh táo lại, ThánhHỏa Lệnh dưới tay vội thu lại chiêu thức, đổi thành Thái Cực Công. Từkhi Tạ Tốn tụng kinh uy lực của roi trên tay ba nhà sư Thiếu Lâm lập tức giảm đi, nghe Tạ Tốn vẫn niệm tiếp:
“… Bạch Thế Tôn, hôm nay tôi được nghe kinh điển, tin tưởng chămtheo không còn gì khó nữa. Nếu đến đời sau, năm trăm năm nữa, chúng sinh được nghe kinh này, tin tưởng chăm theo, quả là hiếmcó lắm thay. Vì sao thế? Người đó không có ngã tướng, không có nhântướng, không có chúng sinh tướng, không có thọ giả tướng…”
Kinh văn này ta nghe không hiểu được, nhưng Mạc Thanh Cốc và bọn họnghe đều tỏ ra chấn động, ta âm thầm thở dài một tiếng, biết mình chungquy so với cổ nhân chân chính vẫn rất chênh lệch. Bên kia Trương Vô Kỵnghe Tạ Tốn đọc kinh chấn động ra sao thì không cần nói lại nhiều nữa,hắn cũng hiểu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chu-chi-nhuoc/1620977/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.