Ta chỉ có thể toàn thân vô lực dựa sát vào ngực hắn, mặc cho hắn đoạt lấy dưỡng khí trong ngực ta, cảm thụ tình cảm ngoài lạnh trong nóng của hắn. “Rắc! Rắc!” Hai tiếng cành cây bị đốt cháy nổ bỗng lép bép vanglên. Mạc Thanh Cốc giống như bừng tỉnh lại, cuống quýt ngẩng đầu lên,đẩy vội ta ra, ngực phập phồng kịch liệt, vẻ mặt nhìn ta hốt hoảng. Một lúc lâu sau hắn như bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, chộp lấy kiếmrút ra khỏi vỏ không chút do dự đưa lên cổ. Ta kinh hãi, vội giơ tayngăn lại, kiếm vừa chạm đến cổ, ta bất chấp đau đớn nắm lấy trường kiếmgiữ chặt, máu đỏ tươi trào ra từ kẽ bàn tay chảy xuống. Rõ ràng vừa rồi hắn cũng như ta, ta có thể cảm nhận được hắn toàn tâm toàn ý, vì sao phải tự sát? Ta không hiểu, chỉ có thể đau lòng nhìnhắn, bất đắc dĩ nói: “Thúc không cần như vậy, đường đường nam tử hán, há có thể suy nghĩnông cạn như thế. Hôm nay là ta cố ý quyến rũ thúc, muốn trách chỉ cóthể trách ta tự mình sa đọa, không liên quan đến thúc. Thúc không sai gì cả, mau vào trong hong quần áo cho khô đi! Ta đi ra ngoài.” Nói xong,ta buông bàn tay đang chảy máu ra khỏi trường kiếm, định bước ra ngoài. “Chỉ Nhược cháu bị thương rồi, có đau lắm không, chờ một chút để tagiúp cháu băng lại. Vì sao lại cứu ta, ta không trách cháu, ta là tráchchính mình, ngày đó ở dưới biển, ta còn có thể cố bào chữa rằng đó là vì rơi xuống nước, nhưng vừa rồi… Ta không ngờ mình lại là một tên háosắc, hổ thẹn với dạy bảo của gia sư, làm chuyện sai lầm, càng không mặtmũi nào đối diện với cháu.” Mạc Thanh Cốc nhìn bàn tay bị thương của ta, vội buông kiếm kêu leng keng một tiếng rơi trên mặt đất, giữ chặt tayta, trong mắt hiện vẻ đau lòng, lấy Kim sang dược bôi vào tay cho ta,nhưng lại không kiếm đâu ra được một mảnh vải để băng lại, không khỏitay chân luống cuống, miệng lắp bắp xấu hổ. Ta dở khóc dở cười, tùy tay xé một mảnh vải trên y phục màu trắng đưa cho hắn, rồi vuốt ve đôi mày hắn nói: “Thất thúc, thúc bị Tống đại bá dạy dỗ nghiêm quá đến hỏng rồi, tìnhyêu nam nữ vốn là thiên tính, làm sao có thể xếp cùng một loại với đồháo sắc? Chỉ cần lưỡng tình tương duyệt, có lễ có tình, vậy thì đâu cósai. Ta ở trên thuyền đã nói rằng ta thích thúc, cho nên thúc càng không phải có lỗi với ta, cái hôn vừa rồi ta còn thấy rất vui nữa….” Ta nhìngương mặt tái nhợt của hắn ửng đỏ mới chú ý, mình vừa nói cái gì vậy?Không nói gì được nữa, xấu hổ quá đi! Mạc Thanh Cốc sắc mặt đỏ ửng, lại đau lòng nhìn tay ta bị thương, cầm mảnh vải ta mới đưa cho vừa băng lại vừa nói: “Có liên quan gì đến Đại sư huynh đâu, cháu là con gái của Chu đạica, ta là Thất thúc của cháu, lại đối với cháu… Bất luận thế nào đều làta sai, chờ trời sáng chúng ta gặp các sư huynh, ta sẽ tự…” Ta nghe hắn còn nói cái gì mà thỉnh tội nữa, không khỏi mạnh rút tay ra, nổi giận: “Ngươi nói thỉnh tội gì? Đều là ta tự mình hạ thấp mình đi yêu ngươi, không để ý luân thường đạo lý đi yêu một người là thúc thúc không hiểutừ đâu ra, ngươi thì tính là thúc thúc gì chứ, là ngươi họ Chu hay là ta họ Mạc? Ngươi muốn chịu tội, còn không bằng ta sai lầm vì đã cố dụ dỗngươi mà chết trước thì hơn, đỡ phải chịu cho thiên hạ sỉ nhục!” Ta vừa nói vừa đồng thời vận khí đem kiếm rơi trên mặt đất lại vàotay, thật thật giả giả hướng cổ mình vung đến, trong lòng điên tiếtnghĩ, lần này ta học ngươi tự sát, xem ngươi làm sao bây giờ! “Chỉ Nhược, đừng, cháu không sai… không sai… Là ta không tốt, maudừng tay lại!” Mạc Thanh Cốc mắt hiện lên kinh hoảng, vội vàng vận khíđánh rơi thanh kiếm, một tay ôm chặt ta vào ngực, trái tim sợ hãi mà nảy lên kịch liệt, ngay cả thân hình cũng run rẩy. Ta lần đầu tiên được hắn chủ động ôm vào lòng, trái tim kích động như muốn nhảy ra khỏi ngực, mặc kệ cái ôm này có dụng tâm dụng ý gì ta vẫnthích. Thấy hắn lo lắng, ta có chút áy náy, nhưng vui vẻ nhiều hơn, nghĩ lại ban nãy hắn nói cái gì mà bối phận, cái gì mà tuổi lớn, ta vùng vẫy trong ngực hắn, thanh âm run rẩy ủy khuất: “Buông ta ra, buông ta ra, bằng không một lát nữa ngươi lại trách tacâu dẫn ngươi, phải tự sát chuộc tội, không bằng để ta chết thì hơn, đỡcho ngươi thêm phiền toái. Ta sao lại quên mất, khi nào mà ta lại thànhcháu gái trong nhà ngươi chứ!” “Không phải, cháu không họ Mạc, là ta quên, là ta không tốt, ta nghĩvì cháu vẫn gọi ta là Thất thúc nên luôn tâm niệm cháu chính là cháu gái mình, thực xin lỗi, bây giờ ta thật sự không biết nên làm gì mới tốt.”Mạc Thanh Cốc thấy ta giãy dụa, vừa định buông ra nhưng nghe ta nói nhưthế, lại sợ ta tự sát, vội gắt gao giữ chặt ta trong lòng, hắn tuy đạmmạc nhưng tính tình ngay thẳng, lời nói ra sẽ không giả dối. Ta thôi không vùng vẫy nữa, dựa vào ngực hắn buồn rầu: “Thúc không biết nên làm gì mới tốt? Thúc ngay cả thích hay khôngthích ta đều không nhận ra sao? Muốn biết rõ tình cảm của mình khó nhưvậy sao? Lần đầu tiên khi thúc hôn ta, ta biết mình đã yêu, còn thúc…”Ta ngốc nghếch nói, rồi chợt nhớ ra mình đang nói gì, mặt đỏ bừng lên,đẩy hắn ra, chạy lại chỗ cái giường cành cây lấy tấm áo choàng trùm kínmặt lại, không dám nhìn hắn nữa. Mạc Thanh Cốc đang tâm trí mờ mịt, nghe được lời ta thổ lộ, tronglòng ngọt ngào sung sướng, lại thấy ta dùng áo choàng xấu hổ che mặtlại, trong người chợt dâng lên một cảm giác khó hiểu, nhìn thấy trên cái giường thô sơ kia thân hình cùng đường cong lả lướt, trong lòng vừangọt ngào lại vừa run rẩy khó chịu, chỉ muốn đem cả thân thể kia ôm vàolòng, không khỏi bước đến cạnh ta, lấy một nhánh cây gõ lên đầu ta mộtcái: “Chỉ Nhược, đừng buồn như thế, cẩn thận sẽ bệnh đấy.” Ta nhìn qua kẽ hở áo choàng, nhìn đến y phục của hắn nước còn đangnhỏ xuống từng giọt , mới nhớ ra hắn còn chưa đem hong khô quần áo, khắp người còn ướt sũng thôi, vội đau lòng nói: “Thất thúc, quần áo thúc còn ướt kìa, còn không mau cởi ra đem hong đi, nếu cả đêm đều mặc đồ ướt, sáng mai thúc sẽ bị cảm đó.” Mạc Thanh Cốc vội lùi lại vài bước, ấp úng nói: “Nhưng.. ta… Cô nam quả nữ… cùng ở…một chỗ… một đêm…. Ta vẫn là … ra hang ngoài thôi. Cháu…” Ta nghe muốn bực mình, quên luôn xấu hổ, vận khởi Xà Hành Thuật kếthợp với Kim Xà Triền Ti Công xoay quanh hắn bốn phía. Mạc Thanh Cốc chưa từng nghĩ ta sẽ động thủ, nhất thời thất thần, chờ đến khi tinh thầnhắn phục hồi lại, toàn thân cao thấp trừ bỏ quần ra thì đều bị ta lột ra hết, không khỏi há mồm kinh ngạc. Ta cầm quần áo hắn đem đến bồn nước bằng đá giặt qua, vò một chút rồi đem phơi trên sào gỗ, lại lấy ra bánh khô và thịt thỏ vẫn còn từ trưaxiên vào thanh gỗ nhọn nướng lên, nhàn nhã nói: “Thất thúc? Mạc Thanh Cốc? Thanh Cốc? Vẫn là gọi Thất thúc như mọikhi đi! Ta nói Thất thúc a! Thúc không lạnh sao? Còn không mặc thêm tấmáo choàng vào rồi đến đây ngồi cho ấm một chút. Thúc chắc cũng đói rồi,chờ một chút ta đem nướng bánh và thịt thỏ nóng lên đã.” “Chỉ Nhược, cháu.. quá mức rồi, sao có thể như vậy? Thật sự…là…” MạcThanh Cốc nghe ta nói, tinh thần phục hồi lại, vội chạy đến cầm lấy tấmáo choàng của ta quàng lên người, bất an ngồi xuống cạnh đống lửa, vừangẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy cái yếm màu tím ẩn hiện bên trong áo tangay đối diện, nhất thời mặt đỏ bừng, vội cúi đầu nhìn chằm chằm xuốngđống lửa. Ta nhìn hắn đánh giá một chút, ở hiện đại mà nói, đàn ông cởi trần có rất nhiều: các ngôi sao màn bạc, diễn viên, ngay cả trong trường họccũng có, cũng chẳng có gì mà phải xấu hổ, Mạc Thanh Cốc tuy không cơ bắp nổi cuồn cuộn như mấy diễn viên trong phim nhưng toàn thân nhìn thậtcân đối hoàn hảo. Mạc Thanh Cốc thấy Chỉ Nhược nhìn hắn bằng ánh mắt như thế, liền họctheo nữ tử hai tay khoanh trước ngực, một lúc sau nghĩ lại thấy bất nhã, liền dùng áo choàng phủ kín hết mình lại. Hít một hơi đã ngửi thấyhương hoa quế ngọt dịu, nghĩ đến vừa rồi Chỉ Nhược quàng quanh mình tấmáo này mà ngủ, sắc mặt càng thêm đỏ. Ta còn tưởng hắn ngại ta mặc áo ngủ nên mới xấu hổ, thấy hắn nhìnchằm chằm đống lửa, sắc mặt càng lúc càng đỏ, nghĩ không biết hắn đóihay là xấu hổ, thấy bánh và thịt đều đã vừa, vội đưa cho hắn, nhìn hắnđỡ lấy mới nở nụ cười: “Thất thúc, thúc thật là may đó, áo choàng này là kiểu của nam, trong lúc ta vội vàng phải đi vì sợ đường xa gió lạnh nên hai ngày trước tìmmua ở một trấn nhỏ, nghe ông chủ nói là của người ta cầm đồ, quá hạnkhông đến chuộc mới được ta mua đến, nếu là theo dáng người ta mà làm ra thì nhất định là không trùm kín được người thúc như vậy đâu, thúc xemthúc có may không cơ chứ!” “Cháu không ăn sao? Đừng nghịch ngợm nữa, đùa thêm là ta giận thậtđấy.” Mạc Thanh Cốc nghe ta nói liền nhìn xuống, thấy tấm áo choàng nàyrõ ràng là ngắn, nghĩ đến bộ dáng mình đang khoác cái áo này, trong lòng buồn bực, vội chuyển ánh mắt, nhấc đầu lại nhìn thấy cái yếm của ta bên phía đối diện, không khỏi cúi đầu, nhìn đồ ăn trong tay, vội bẻ đưa cho ta một nửa cùng ăn. Ta lo hắn khát nước, liền lấy trong túi da ra nước sôi mang theo từ khách điếm, rót cho hắn rồi mới nói: “Dạ! Biết rồi ạ!” “Đúng rồi, cháu còn không nói cho ta biết, tại sao lại bị Diệt Tuyệtsư thái bỏ ở dọc đường, hai tháng còn không trở về Võ Đang vậy?” MạcThanh Cốc hỏi, hắn ăn nhanh chóng mà lại thực tao nhã, ta vừa cắn đượcmấy miếng thì hắn chẳng những đã ăn no, miệng và tay đều đã tẩy rửa sạch sẽ. Ta vốn không đói, cũng không muốn ăn, bỏ đồ ăn xuống rửa sạch tay rồi lấy khăn cho hắn lau tay, lại tìm trong hành lý tấm mộc bài quý giá cóthủ dụ của Diệt Tuyệt cùng đôi bảo kiếm khắc tên hai chúng ta, giơ racho hắn xem, nói: “Cái gì mà bỏ ở dọc đường chứ, từ khi còn trên thuyền ta đã không còn là đồ đệ của bà ấy. Bà ta là người xuất gia mà vẫn muốn cướp Đồ Longđao của Tạ lão gia tử, chính mình không nghĩ ra cách gì lại bắt ta điquyến rũ đứa cháu ngoan của thúc, bị ta cự tuyệt nên thẹn quá hóa giận,uy hiếp ta, bị Tạ lão gia tử nghe thấy. Vẫn là Tạ lão gia tử sáng suốt,sợ rằng trở về Trung Nguyên Đồ Long đao này sẽ mang đến phiền toái choTrương giáo chủ, liền tự nguyện đem Đồ Long đao đổi lấy Thánh Hỏa Lệnhcủa ta, giúp ta giải vây. Ta sợ Diệt Tuyệt sau này sẽ tiếp tục nghĩ rachuyện gì xấu hổ khác bắt ta làm, liền dùng Đồ Long đao trao đổi lấy hai điều kiện, một là trục xuất ta khỏi Nga Mi.” “Thì ra là vậy. Diệt Tuyệt sư thái thật khiến người ta thất vọng. Tacòn nghĩ tại sao Tạ tiền bối lại đột ngột dễ dàng đem Đồ Long đao đổicho cháu như vậy, thì ra là thế. Nguyên ta còn lo lắng những chuyện cũcủa Tạ tiền bối có thể khiến Vô Kỵ gặp phiền toái, hiện giờ xem ra ôngấy vì Vô Kỵ mà bỏ qua cả bảo đao Đồ Long võ lâm chí tôn, ông ấy thật sựyêu thương Vô Kỵ không kém hơn so với chúng ta, ta cũng yên tâm. Mà cũng phải nói có mất có được, mất đi Đồ Long đao, nhưng lại tìm thấy võ công thất truyền của Minh giáo bọn họ, quả nhiên là ý trời.” Mạc Thanh Cốctức giận lại cảm thán nói, cho dù có tức giận đến đâu hắn cũng không nói lời mắng mỏ thô tục. Ta nhìn bộ dáng hắn vì ta mà đau lòng, trong lòng ngọt ngào, trên mặt lại tỏ ra không yên, bất an hỏi: “Thất thúc, thúc có thấy ta có thể sai không? Ta lấy bảo đao của Tạlão gia tử chỉ vì tự bảo vệ mình, có phải rất xấu hay không? Một chútcũng không nghĩ cho Tạ tiền bối và Vô Kỵ đại ca, ta thật sự là… Áchxì!..” Ta vừa định nói tiếp, bỗng nhiên hắt hơi một cái, mặt cũng đỏ lên theo, không dám nhìn hắn, chắc hắn đang trách ta thất lễ chăng? “Chỉ Nhược, cháu không phải bị phong hàn rồi chứ, mau đến ngồi bênnày, không cần cách đống lửa xa như vậy.” Mạc Thanh Cốc cầm lấy áochoàng, bất chấp thất lễ hay không đem ta đặt xuống ngồi cạnh hắn, vunthêm củi vào lửa, ngồi xuống cái giường bằng cành cây, muốn phủ áochoàng cho ta. Ta vội đẩy tay hắn ta, hắn e ngại tay ta đang bị thương nên đành phải dừng lại, ta muốn hắn mặc nó vào, hắn lại luôn né tránh, ta lo lắngnói: “Thúc còn ướt hơn so với ta, vạn nhất bị lạnh sinh bệnh thì làm sao? Thúc cứ khoác đi, ta không việc gì đâu.” “Cháu đã hắt hơi như vậy rồi, còn muốn thế nào mới gọi là có việcnữa, mau khoác thêm vào, đừng náo loạn.” Mạc Thanh Cốc cố chấp nhìn ta,ánh lửa lấp loáng cháy in trong mắt như đang thiêu đốt. Ta nuốt nuốt nước miếng, do dự: “Nếu không chúng ta cùng đắp, còn lâu nữa trời mới sáng, ai bị lạnhcũng đều không tốt.” Thực rất sợ hắn lại băn khoăn lễ giáo gì đó mà cựtuyệt hảo ý của ta, kỳ thật ta biết rõ thân thể của mình, chút phong hàn ấy chẳng có gì đáng kể, nhưng hiếm có cơ hội được gần hắn như vậy, takhông nghĩ muốn bỏ qua. “Được!” Mạc Thanh Cốc do dự một lát, nhìn ta cái mũi hồng hồng khụtkhịt, sắc mặt đang nghiêm túc cũng đành bất đắc dĩ gật đầu, mở tấm áochoàng cho ta. Trong lòng ta pháo hoa nở lộp bộp, vội ôm song kiếm chạy đến cạnhhắn, ngồi sát vào cánh tay trần của hắn, cố ý không nhìn hắn bộ dáng khó xử ánh mắt không yên mặt đỏ bừng, đem song kiếm giơ cho hắn xem, bộdáng nâng niu như trân bảo, nói: “Thất thúc có biết điều kiện thứ hai ta trao đổi với Diệt Tuyệt sư thái là gì không?” “Có liên quan đến hai thanh kiếm này sao? Xem cháu coi nó như bảo bối kìa.” Mạc Thanh Cốc giọng yêu thương nói, đem phần lớn áo choàng phủlên người ta, chính mình lại hở ra hơn nửa, nhìn thấy tên khắc trên haichuôi kiếm, sắc mặt càng thêm đỏ, không nhịn được mà miên man suy nghĩ,không dám nhìn thêm nữa. Ta đắc ý nói: “Đây là chính tay ta rèn thành đó, thúc có biết dùng gì để rèn không? Nói cho thúc biết, là Đồ Long đao! Thế nào? Không thể tưởng tượng đượcphải không? Ta còn đem Ỷ Thiên kiếm làm thành một cái roi sắt, thúc thấy ta lợi hại không?” “Tạo thành từ Đồ Long đao sao? Điều này sao có thể? Diệt Tuyệt sưthái một lòng muốn đoạt Đồ Long đao, làm sao có thể để cháu tạo ra songkiếm này chứ?” Mạc Thanh Cốc nhẹ nhàng nhấn một cái, trường kiếm lập tức bắn ra khỏi vỏ đến nửa thước, hắn là người thạo kiếm, nghe âm thanh sắc gọn nhưvậy, hai mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, một tay rút kiếm ra, chỉ thấy kiếmcó hình dáng giống với kiểu Diệp trường kiếm của các đệ tử đời thứ haicủa Võ Đang, nhìn thân kiếm có cảm giác bình thản nhưng ẩn giấu vẻ sắcbén. Mạc Thanh Cốc thử thăm dò đem nội lực thuần dương truyền vào trongthân kiếm, khẽ phất tay một cái, chỉ cảm thấy mũi kiếm dẻo dai vô cùng,minh quang phát ra tứ phía, mơ hồ mấy đạo bóng kiếm bắn ra, đống lửaphía trước lay động một chút rồi gần như bị dập hẳn, hắn vội dừng taylại, tán thưởng: “Quả là kiếm tốt, xem chất kiếm còn hơn một bậc so với Ỷ Thiên kiếmchỉ có sắc bén đơn thuần, không biết so với Can Tương, Mạc Tà trongtruyền thuyết thì như thế nào. Chỉ Nhược, cháu có thể làm ra kiếm này,đã đủ để nổi danh giang hồ, truyền lưu thiên cổ.” *Can Tương, Mạc Tà: hai thanh kiếm nổi tiếng trong truyền thuyết, xem chi tiết: http://vi.wikipedia.org/wiki/Can_T%C6%B0%C6%A1ng_M%E1%BA%A1c_T%C3%A0 “Vậy ạ? Cháu chẳng được lợi hại vậy đâu, toàn dựa vào chất liệu tốtmà thôi, nếu không có Đồ Long đao, cháu dù có bản sự thế nào đi nữa cũng nào có thể làm ra thanh kiếm tốt như vậy được. Thất thúc có biết không, cháu thực không nên vì chính mình mà đem Đồ Long đao trao đổi cho DiệtTuyệt sư thái. Đồ Long đao năm đó vốn là vợ chồng đại hiệp Quách Tĩnhquyết ý lấy chết đền nợ nước, hao hết một tháng tâm lực mới chép ra hếtđược võ học cả đời, cùng với võ học tinh nghĩa của Bắc Cái Hồng Thấtcông lão tiền bối và Võ Mục Di Thư của Nhạc Phi giấu trong Ỷ Thiên kiếmvà Đồ Long đao để truyền lại cho hậu nhân sau này, đuổi đi Thát Lỗ, khôi phục giang sơn người Hán. Diệt Tuyệt sư thái muốn võ công trong đó,liệu có phải ta đã sai không?” Ta khi chế tạo binh khí còn rất vui vẻ, cũng không để tâm đến việcDiệt Tuyệt có thể lấy được võ công lắm, nhưng khi nhớ ra di nguyện củaQuách Tĩnh và Hoàng Dung trước khi chết, võ công và binh thư đều có thểsẽ bị Diệt Tuyệt giấu đi, liền sinh áy náy trong lòng, cảm thấy mình vìbản thân mà mắc sai lầm lớn. Mạc Thanh Cốc vuốt tóc ta, thở dài: “Chỉ Nhược, cháu không làm sai, xem tính Diệt Tuyệt, nếu cháu khônggiao ra nhất định bà ta sẽ làm những điều quá đáng hơn, không trách cháu được. Ta chính vì vợ chồng Quách đại hiệp mà cảm thán, người tronggiang hồ, xưa nay có ai được như họ? Ngay cả Võ Đang chúng ta cũng chỉbiết đứng một mình mà thôi. Đáng tiếc cho Quách đại hiệp cả đời vì ĐạiTống hao hết tâm sức, cuối cùng lại thân chôn cùng thành, nếu không cóhắn, có lẽ Đại Tống đã sớm mất, nhưng cuối cùng cũng không còn hậu duệnào, thực khiến cho người ta cảm thán.” Mạc Thanh Cốc đã sớm nghe Trương Tam phong giảng qua chuyện Quách đại hiệp. Trương Tam Phong hiện giờ đã hơn trăm tuổi, là người hiếm hoichứng kiến cảnh chiến loạn ngày ấy còn sống đến bây giờ. Hắn không ngờ,trong chốn giang hồ, bảo đao Đồ Long vô số kẻ tranh giành, hại Tam sưhuynh hắn trọng thương, Ngũ sư huynh mất mạng lại là tâm huyết của vợchồng Quách đại hiệp vì dân vì nước, không khỏi cảm thán cho Ngũ sưhuynh của hắn, tuy rằng không nói ra miệng. “Phải vậy không? Ta mấy ngày nay đều ngủ không yên, chỉ cảm thấy mình không tốt, còn lấy bí tịch trong đao kiếm ra làm điều kiện, cũng chỉ vì lợi ích của bản thân, Thất thúc, ta thực không tốt.” Ta kéo tay MạcThanh Cốc, cảm nhận theo động tác hắn đang vuốt ve mái tóc mình, chậmrãi dựa sát vào ngực hắn, không nói cho hắn biết chính ta cũng một lòngmuốn tìm vật liệu tốt chế ra binh khí, muốn tự tay tặng cho hắn đồ ta tự mình làm. Mạc Thanh Cốc giống như không phát hiện ra điều gì, để mặc ta dựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói: “Không trách cháu, thật sự không thể trách cháu.Về sau có Thất thúcrồi, không ai có thể bức cháu làm chuyện cháu không muốn. Nếu mệt, vậyhãy ngủ đi.” Chỉ Nhược gật gật đầu, ôm lấy tay hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt, nguyênđang muốn nghĩ lại tâm tình hỗn loạn gần đây của mình một chút, nhưngkhông ngờ lại bất giác ngủ say, trong giấc mơ thỉnh thoảng ngọt ngào gọi tên Mạc Thanh Cốc, đôi lúc gọi hắn Thất thúc, đôi khi lại gọi là ThanhCốc, giống như đang trong một giấc mộng thật ngọt ngào, Mạc Thanh Cốcsay mê ngắm nhìn thân hình trong lòng đang mơ ngủ, trong mắt hiện lên mê mang cùng mâu thuẫn, trầm tư hồi lâu, ngồi ngay ngắn không nhúc nhíchđể Chỉ Nhược dựa vào thật thoải mái, tự hỏi rất nhiều, tìm mãi cũngkhông ra đáp án, lâu dần cũng mơ màng ngủ quên, cho dù trong lúc ngủcũng không quên dùng áo choàng đem đắp lại cho người nàng được ấm áp. Sắc trời dần chuyển, đống lửa cũng dần lụi đi, trong sơn động chuyểnlạnh lẽo. Hai người đang say ngủ bất giác mà gắt gao dựa sát vào nhau,cho nhau hơi ấm, thậm chí ôm chặt đối phương, dựa vào thân nhiệt của đối phương mà sưởi ấm cho chính mình. Ta trong giấc ngủ say cảm giác đượchơi lạnh, cố gắng vươn mình tới nơi ấm áp, rốt cuộc cũng được vừa ý, nếu ta khi tỉnh táo mà đối mặt với tình cảnh như vậy, không biết là kinhhay hỉ nữa. Chúng ta hai người đang ngủ say sưa, bỗng nhiên dưới đất truyền đếnâm thanh chấn động, chúng ta theo bản năng nhạy bén của người luyện võmà đồng thời cùng mở mắt, nhìn nhau một cái, còn chưa rõ ràng mình đangtrong tình huống như thế nào. Bỗng nhiên cảm giác mặt đất hơi động, tavội úp sát người xuống, cẩn thận nghe ngóng một hồi đồng thời mở miệng: “Có hai con ngựa đang chạy về hướng này, chở theo hai người, mộtngười hô hấp nặng nề giống như bị thương, một người hô hấp rất nhỏ, timđập vững vàng, hẳn là cao thủ.” Ta nói xong nhìn hắn mỉm cười. Trên tóc Mạc Thanh Cốc có vướng mộtmẩu nhánh cây nhỏ, ta giơ tay lấy ra cho hắn. Mạc Thanh Cốc chăm chúnhìn ta một hồi, trong mắt tràn ngập tinh hỏa, chậm rãi hạ đầu cúi sátxuống môi ta, ôm lấy thân hình ta đè lên trên, áp sát vào người ta, cóchút ngốc nghếch mân mê đôi môi ta, cắn nhẹ, giống như hắn còn nhớ đếntư vị tối hôm qua, rất tự nhiên dùng đầu lưỡi luồn qua hàm răng ta, cuốn lấy đầu lưỡi ta mà nhấm nháp, thưởng thức. Ta không biết làm sao để đẩy hắn ra, thân thể nóng rực của hắn đặttrên cơ thể đang cảm thấy lạnh của ta, khiến cho ta cảm thấy toàn thânhư nhuyễn, không tự chủ được mà bị cuốn theo đầu lưỡi hắn đang chuyểnđộng, toàn thân nóng bừng lên lợi hại. Chúng ta hai người không ngừng cọ sát ép chặt vào thân thể đối phương, giống như muốn cùng đối phương hợp lại thành một thể. Bàn tay Mạc Thanh Cốc cũng nhanh chóng du động đảoquanh khắp thân thể ta. Lạnh. Áo ngủ của ta cùng cái yếm không biết đã bị hắn mở ra từ lúcnào, khi da thịt bóng mịn của ta áp sát vào hắn, chúng ta đồng thời hítsâu thỏa mãn, càng thêm nóng nảy cuốn chặt lấy nhau, đầu lưỡi hắn khôngngừng dây dưa trên môi ta, phía dưới một cái gì đó cưng cứng không ngừng du động chỗ đùi ta, ta bị cọ xát lợi hại, cứ tưởng là nhánh cây hay gìđó, đưa tay xuống muốn đẩy nó ra. Đưa tay chạm vào rồi, mới phát hiện ra cái đó ở trong quần hắn, talập tức hiểu được, tay giống như bị điện giật vội rụt trở về, cảm thụlồng ngực rắn chắc của hắn đang chuyển động ép sát vào trước ngực mềmmại của ta, vật cứng rắn của hắn cũng bắt đầu giữa hai chân ta va chạm.Hắn mê loạn hôn ta, tay lại hướng vướng bận duy nhất là cái quần cởi ra. Ta bị hắn hôn đến ý loạn tình mê, không còn tỉnh táo nghĩ đến phảiphản kháng, mặc cho hắn thoát đi quần của mình, hắn cũng đem quần mìnhthoát ra, mê loạn du động trên thân thể ta, vật cứng dài cực nóng kiacũng mấy lần hướng đến nơi mềm mại của ta mà tìm đến, thăm dò, lại luônluôn tìm không đúng chỗ, thử vài lần vẫn không được, Mạc Thanh Cốc thầntình đỏ bừng nhìn ta, ánh mắt vô thố cùng cầu trợ. Ta cũng bối rối nhìn hắn, kiếp trước tuy rằng ta có xem qua mấy cáitranh ảnh loại này, nhưng dù sao bản thân ta cũng không có kinh nghiệm,biết làm sao bây giờ? Hắn bỗng nhiên cúi xuống hôn ta như muốn vỗ về tahết bối rối, tay hướng phía dưới của ta tìm kiếm, ngón tay du động dichuyển khiến toàn thân ta càng thêm nóng bức, lại đùa giỡn thêm mấy cái, ta chỉ cảm thấy bụng mình đau xót, một dòng ẩm ướt chảy xuống, ta toànthân vô lực mặc hắn đặt mình dưới thân. Mạc Thanh Cốc đã tìm thấy đúng chỗ, thử đặt vật cứng rắn của mìnhhướng đến đó. Ta cảm giác được sẽ rất đau, muốn khép lại hai chân đẩyhắn ra, không ngờ lại thành ra hai chân gắt gao quấn chặt lấy thắt lưnghắn, cảm giác được huyết mạch của hắn nơi đó nhảy lên rất nhanh, mặt talại càng thêm ửng đỏ, hắn cũng nhẫn nại không được nữa, ôm chặt lấy tavào ngực, phía dưới chậm rãi dùng sức, rốt cuộc cũng đi vào được thôngđạo nhỏ, chỉ dùng chút lực nữa thôi là đột phá đại môn. Ta ôm chặt lấy hắn, chỉ cảm thấy thực khẩn trương, nhớ đến trong sách nói lần đầu tiên sẽ rất đau, hơi sợ hãi. Ngay khi Mạc Thanh Cốc chuẩnbị tiến vào, bên ngoài bỗng nhiên vang đến tiếng vó ngựa dừng lại ở mộtchỗ không xa, một giọng nam nghe rất quen nói: “Triệu cô nương, cô nghĩ phải làm sao đây? Chúng ta đã chạy suốt từđêm qua không nghỉ rồi, cô xem hai con ngựa này cũng đã không chịu nổi.” “Ngươi chỉ biết đến con vật chịu không nổi mà có biết con người sốngchết ra sao đâu? Hừ! Ta nói cho ngươi biết, vị hôn thê, nha đầu củangươi và Tạ lão gia tử mất tích không liên quan đến ta, ngươi cũng không tin, thật sự muốn tức chết. Ngày đó cùng với ngươi cứu người nọ về, tavẫn ở một chỗ dưỡng thương, đây là ưu ái ngươi lắm mới giúp ngươi thôi.” Một giọng nữ quen thuộc cười lạnh hai tiếng nói. Ta và Mạc Thanh Cốc nghe mấy tiếng nói chuyện đó mới tỉnh táo lại,chúng ta đang làm gì vậy? Vội đẩy đối phương ra, vật của hắn ở trong cơthể ta rút ra khiến cho thân thể ta như mất hết sức lực, ngã xuống dưới. Mạc Thanh Cốc lo tiếng ta ngã khiến cho người bên ngoài nghe được, vộiôm lấy ta, luống cuống tay chân nhặt lại quần áo đem đến cho ta, chínhmình cũng nhẹ nhàng mặc quần áo vào. Ta cúi đầu bối rối, vừa lo ngại lại cảm thấy buồn cười, cảm giác nhưđang vụng trộm yêu đương, ngoại tình suýt nữa bị phát hiện, đương nhiênta không biết như chúng ta có tính là vụng trộm hay không nữa. Chờ ta đi giày vào, Mạc Thanh Cốc mặt vẫn đỏ bừng nghiêm lại đưa cho ta lần lượttừng thứ một, ta mặc xong xuôi hết, lúc ấy chúng ta mới thôi bối rối,nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn đối phương. Ta nghe giọng bên ngoài rất giống Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn, khôngbiết hai người này qua hai tháng làm thế nào mà lại đi cùng nhau được,nghĩ muốn đứng lên đi ra ngoài xem, không ngờ mới đứng dậy, nơi giữachân lại có chút đau đớn, khiến cho ta thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Mạc Thanh Cốc tuy đang bối rối nhưng vẫn chú ý đến ta, vừa thấy ta cơ hồmuốn ngã liền bước tới đỡ lấy, ôm ta đến ngồi trên giường, chăm chú nhìn ta. Ta bị hắn nhìn chằm chằm, bối rối vô cùng, không biết hắn đang nhìncái gì nữa. Hắn lại bỗng nhiên như ngộ ra điều gì, nhẹ nhàng dùng ngóntay vuốt ve lên đôi môi ta bị hắn hôn đến sưng đỏ, rồi bỗng nhiên cúisát tai ta nói: “Chỉ Nhược, Chỉ Nhược, Chỉ Nhược, ta bỗng dưng thật thích gọi em như vậy. Em về sau cũng không gọi ta là Thất thúc chứ?” “Thất… Thất ca? Thanh Cốc? Hay là Mạc lang?” Ta vui mừng nhìn hắn,không dám tin tưởng vào tai mình, sao hắn lại chuyển biến nhanh như vậy? Nhưng không thể nghi ngờ, ta nghe hắn gọi tên ta bằng một kiểu ngữ khíkhác, thật sự vô cùng vui vẻ, nhịn không được lên tiếng trêu ghẹo hắn,trong vòng tay ấm áp của hắn vươn tay ra vuốt vuốt tóc hắn, giúp hắn sơgọn lại vào trong Huyền Vũ quan. Mạc Thanh Cốc không nhịn được tiến sát đến mặt ta, tay cũng giúp ta chỉnh sửa lại đầu tóc, giọng tràn đầy sủng nịnh: “Cái này tùy theo ý em, nếu cảm thấy không quen thì cứ gọi là Thất thúc cũng được.” “Vậy ta gọi chàng là Thanh Cốc đi! Thất ca nghe cũng rất được nha,Bối sư tỷ thích gọi Lục thúc là Lục ca, Lục ca đó, nghe thật tình tứ!”Ta nhỏ giọng ghé sát tai hắn, buồn cười nhìn thân hình hắn khẽ run rẩy,vành tai cũng chuyển sang đỏ bừng. Mạc Thanh Cốc nhẹ nhàng gõ đầu ta một cái, vờ ra vẻ phẫn nộ: “Bối sư tỷ cái gì, sau khi trở về núi ta sẽ khiến em phải gọi nàng là Lục tẩu. Thất ca? Chưa từng ai gọi ta như thế bao giờ, ta muốn nghe emgọi.” “A! Vậy về sau sẽ gọi như thế đi. Chúng ta trước nghe xem Vô Kỵ và Triệu cô nương nói cái gì kìa!” Ta không ngờ Mạc Thanh Cốc lại chuyển biến nhanh như vậy, khiến chota hết thảy đều không biết phải làm sao, đành nói lảng qua chuyện khác,trong lòng vẫn kỳ quái. Mạc Thanh Cốc trước kia vẫn không phải vì coi ta như cháu gái mà không tiếp nhận ta sao? Sao chớp mắt đã như vậy rồi? Sẽ không phải vì nghĩ có da thịt chi thân nên phải phụ trách đấy chứ? Nghĩ vậy, sắc mặt ta có chút khó coi. Mạc Thanh Cốc sắc mặt nghiêm túc, còn thật sự nói: “Quân tử không làm chuyện mờ ám, càng không nên nghe trộm hậu bối nói chuyện, không cần quan tâm đến bọn họ. mau đưa tay cho ta xem vếtthương thế nào rồi.” “Yên tâm, khẳng định không có gì đáng ngại, thể chất của ta vốn tốtmà.” Ta biết vết thương nhỏ như vậy, với thể chất của ta chỉ cần ba ngày là lành lặn, bảy tám ngày thì ngay cả sẹo cũng không còn. Bất quá nhìnánh mắt hắn vẫn cố chấp, đành bất đắc dĩ thỏa hiệp giơ tay ra, tronglòng vì hắn quan tâm mà tràn ngập ngọt ngào. Mạc Thanh Cốc cẩn thận cởi mảnh vải trên tay ta ra, đau lòng nhìn,qua một đêm, vết thương đã kết vảy lên da non, chỉ còn lại một vết nhưsợi chỉ đỏ, không nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra tay bị thương, vừalòng gật đầu, lại bôi thêm thuốc cho ta lần nữa, băng lại xong nói: “Khôi phục rất tốt. Hai ngày này em không được đụng đến nước, có gì cần thì ta sẽ giúp em.” Ta gật gật đầu, chui vào lòng hắn dựa sát vào, lỗ tai lại dựng đứngnghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Hai người kia đã nói được một hồi,Trương Vô Kỵ đem lương khô ra chia cho Triệu Mẫn cùng ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, lúc này, phía xa xa bỗng nhiên lại truyền đến tiếng bốn conngựa đang chạy. Trương Vô Kỵ nghe ngóng, nói với Triệu Mẫn: “Triền núi này ở phía sau núi, chúng ta cũng vì theo vết chân trênbùn mới đến được, đến nơi này thì mưa lớn nên không thấy gì nữa, bốnngười ngày mới sáng ra mà đã tìm đến nơi hoang vắng thế này không biếtlàm gì, mong rằng không phải là bọn Cái Bang.” “Sao chàng không nghi ngờ ta liên thủ với Cái Bang hại nghĩa phụ,tiểu nha đầu cùng cùng tiểu nương tử của chàng đi? Chàng nghe xem hô hấp bốn người kia, gần như không có tiếng động, Cái Bang làm sao có cao thủ như vậy?” Triệu Mẫn hờn dỗi nói, dù đang bị thương nhưng vẫn chăm chúnghe ngóng, ta có thể nghe ra, mấy ngày trước chắc hẳn chịu nội thươngnghiêm trọng, hiện giờ tuy đã khá hơn nhưng cũng chưa khỏi hẳn, nếu đểlâu chỉ sợ có di chứng. Mạc Thanh Cốc biến sắc, vẻ mặt khó xử, nói thầm bên tai ta: “Người đến là bốn vị sư huynh. Chúng ta hẳn là nên ra ngoài gặp bọnhọ, nhưng tối qua hai ta cùng ở chung một nơi thế này, bọn họ biết đượccó lẽ không ổn.” “Sao lại không ổn? Chúng ta không ra ngoài, bốn vị đại hiệp chẳng lẽkhông nghe thấy tiếng ngựa bên trong động này sao? Vạn nhất con ngựa chỉ cần hí lên một tiếng, chúng ta vẫn phải đi ra ngoài.” Ta cười khổ đáp,hiểu ý của hắn. Ta bị Diệt Tuyệt trục xuất, thanh danh vốn không tốtlắm, nếu bị phát hiện có ái muội cùng Mạc Thất hiệp, chỉ sợ bọn họ khócó thể chấp nhận cho chúng ta sau này ở bên nhau. Mạc Thanh Cốc cũng bất đắc dĩ thở dài, ôm ta đứng dậy, chỉ chờ bốn vị sư huynh đi đến là ra ngoài gặp mặt. Ở hang ngoài, Trương Vô Kỵ khôngbiết là mấy sư bá của hắn, cứ tưởng là mấy cao thủ thần bí nào đó, hiệngiờ nghĩa phụ, biểu muội và Tiểu Chiêu đều mất tích, tự nhiên là vô cùng lo lắng, chỉ cần có chút manh mối là sẽ đuổi theo đến cùng. Lúc này,vội cùng Triệu Mẫn trốn phía sau mấy bụi cây, nghe mấy người kia nóichuyện, nhất thời quên mất hai con ngựa của mình. Tiếng bốn người đi đến càng lúc càng gần, chỉ nghe tiếng Tống Viễn Kiều nho nhã, từ tốn nói: “Đêm qua mưa lớn, Thất sư đệ cũng không đến khách điếm họp mặt vớichúng ta, nhất định là đội mưa cố đi tìm Chỉ Nhược. Ta trong lòng thấykhông thỏa đáng lắm, chỉ cảm thấy Thất sư đệ quá quan tâm đến Chỉ Nhược, Chỉ Nhược bị Nga Mi trục xuất, lại mất tích, chúng ta đều lo lắng,nhưng Thất sư đệ lo đến mức không để ý đến bản thân nữa, mới hơn nửatháng thôi mà đã gầy đi rất nhiều rồi.” Ta nghe, thấy đau lòng, đưa tay lên vuốt ve theo khuôn mặt của hắn,rõ ràng gầy đi rất nhiều, nói không nên lời. Bên ngoài, Trương Vô Kỵnghe xong lời này, không khỏi giật mình, hắn thời gian này chỉ lo việcchiếu cố nghĩa phụ, Châu Nhi, liên hệ với Minh giáo, mấy hôm trước lạikhông hiểu vì sao nghĩa phụ, Châu Nhi và Tiểu Chiêu lại mất tích, hắn lo lắng vội vàng đi tìm, không hề biết tin Chỉ Nhược bị Nga Mi trục xuất,mặt không khỏi tối sầm, mắt hiện lên vẻ áy náy. Triệu Mẫn ánh mắt chợt lóe, ẩn hiện vẻ oán trách, răng trắng muốt cắn cắn đôi môi đỏ mọng nhìn Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ bị nàng nhìn, mặtđỏ lên, trong lòng phát mê mang. Lúc này lại nghe tiếng Trương Tùng Khêcười nói: “Đại sư ca thương yêu Thất sư đệ nên cứ tưởng hắn vẫn còn là một tiểu sư đệ năm nào, thực ra những năm gần đây tiếng tăm của Mạc Thất hiệp đã rất vang dội trên giang hồ, đâu có phải như ngày xưa. Hắn cũng khôngcòn nhỏ lại chưa thành gia, cho dù có quan tâm đến Chỉ Nhược hơn nữa thì cũng có làm sao? Đại sư huynh nghĩ sư phụ trước đây nhất định phải đưaChỉ Nhược đến Nga Mi để làm gì? Muốn học võ công thì Võ Đang chúng tacòn mạnh hơn nhiều so với bọn họ, càng đừng nói đến Chỉ Nhược có võ họcvà y thuật gia truyền, cần gì phải bái sư, chẳng lẽ huynh chưa từng chú ý sao? Mấy năm nay, phàm việc liên hệ của Võ Đang đến Nga Mi đều là Thấtsư đệ đi, đáng tiếc Diệt Tuyệt sư thái phụ sở thác, hồi ở trên QuangMinh đỉnh đệ chẳng thấy Diệt Tuyệt sư thái có nửa điểm quan ái với ChỉNhược.” Trương Tùng Khê nói lời này, ta và Mạc Thanh Cốc mặt đều ửng đỏ, MạcThanh Cốc trên mặt lại tỏ ra nhẹ nhõm và tràn đầy ý cười, vì mấy sưhuynh đệ quan tâm đến hắn mà cảm động. Mà Trương Vô Kỵ nghe thấy lạingây người, hắn vẫn nghĩ Chỉ Nhược quan tâm hắn, chiếu cố hắn, đối vớihắn tốt như vậy là bởi vì trong lòng nàng có hắn. Chỉ Nhược đối với hắn, giống như trăng sáng cao cao tại thượng, khiến người ta mơ ước mà không dám tiếp cận, sợ rằng giống như bóng trăng đáy nước chạm vào rồi mớibiết là hư không. Hiện giờ nghe Trương Tùng Khê nói thế mới biết đượctính toán của Thái sư phụ, mới hiểu được tại sao Thất sư thúc lại luônche chở Chỉ Nhược như vậy, thì ra nàng về sau sẽ trở thành Thất thẩm của hắn. “Thực ra tiểu đệ không lo lắng cho Thất đệ và Chỉ Nhược lắm, lấy võcông hai người thì hiện nay trên giang hồ hiếm có người có thể làm khóđược bọn họ, có lẽ Chỉ Nhược vướng bận chuyện gì đó mới không trở vềnúi. Đệ chỉ lo hơn cho thằng cháu Vô Kỵ, từ khi nó chia tay Thất đệ trởlại Trung Nguyên thì không biết đi đâu rồi, mấy ngày trước lại truyền ra tin giao chiến với Cái Bang, không biết vậy là sao nữa. Hiện giờ nó làgiáo chủ Minh giáo, cây cả gió to, không ít người có bụng muốn hại nó.Tuy Vô Kỵ võ công cao cường thật nhưng lại là người quá ư trung hậu, đâu có biết chuyện giang hồ phong ba hiểm ác, chỉ sợ lại rơi vào bẫy của kẻ gian thôi.” Du Đại Nham lo lắng nói, từ khi hắn bình phục trở lại, ngày ngày vẫnvì chuyện của Ngũ sư đệ mà tự trách, sau lại mắt thấy Trương Vô Kỵ đãlớn, nổi danh giang hồ, cũng đem giọt máu duy nhất còn sót lại của Ngũđệ trở thành ruột thịt mà yêu thương. Du Liên Châu cũng lo lắng: “Vô Kỵ bản tính nhân hậu, tính tình ôn hòa, nhưng mấy ngày nay chỉnghe được tin nó và quận chúa yêu nữ kia dây dưa không dứt, hai ngườicòn cùng nhau xông vào một đà khẩu của Cái Bang. Tuy hiện nay Cái Bangđã xuống dốc nhưng tốt xấu gì vẫn là bang phái lớn nhất của TrungNguyên, chỉ sợ Vô Kỵ trúng phải gian kế của yêu nữ kia. Thằng bé Vô Kỵnày tính tình quá nhân hậu, lại đang thanh xuân trẻ tuổi, khí huyếtphương cương, nếu bị yêu nữ kia dùng sắc đẹp mê hoặc, chỉ sợ chớp mắt sẽ quên mất là quận chúa Thát tử kia độc ác như thế nào.” Ta và Mạc Thanh Cốc bất đắc dĩ ngồi bên trong nhìn nhau, không biếtbây giờ nên đi ra gặp bọn họ hay là tiếp tục ngồi lì trong này, nghĩđến cảnh bốn người kia cao hứng bàn luận mà các nhân vật chính đều ở đây nghe thấy, thật sự dở khóc dở cười. Còn Triệu Mẫn nữa, núp ngoài kialâu như vậy, chẳng lẽ không phát hiện ra dấu vết ta chặt cây bên ngoàisao? Mưa to nhưng dấu chân vẫn còn, nàng ở bên ngoài rốt cuộc muốn làmcái quỷ gì, thực khiến người ta lo lắng. Trương Vô Kỵ núp sau đám cây vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặtTriệu Mẫn, thấy nàng dường như vừa giận vừa oán, có lẽ nghe Du Liên Châu nói nên bực mình. Hắn nghe Du Liên Châu nói, nghĩ lại đêm đó bọn họ hai người ở trong miếu Di Lặc, núp trong cái trống lớn, ngửi thấy mùi hương mê hoặc của nàng, muốn hôn nàng, trong lòng rối loạn, không khỏi mắtđầy lửa nóng nhìn chằm chằm Triệu Mẫn. Triệu Mẫn nhìn ánh mắt Trương Vô Kỵ, giống như đoán được hắn đang nghĩ gì, mặt cũng đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng: “Ta là yêu nữ, hiện giờ chàng đã sa vào yêu thuật của ta, chàng có sợ không?” Ta và Mạc Thanh Cốc nghe một hồi, lại càng không dám ra ngoài, dù sao Mạc Thanh Cốc cũng là sư thúc của Trương Vô Kỵ, lại nghe thấy hắn áimuội với quận chúa Thát tử, tuy rằng tức giận nhưng cũng chỉ có thể chờkhi không có ai khác mới giáo huấn được, dù sao Trương Vô Kỵ cũng làngười đứng đầu một giáo, vẫn cần có thể diện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]