Biết Thất thúc ở trên thuyền, ta nhẹ nhàng thở ra, yên lòng hơn hẳn.Trên thuyền không giống như những ngày bình thường buổi sáng phải đithỉnh an Diệt Tuyệt, hơn nữa bà ta say sóng, tối qua đã nói trước khôngcần đánh thức bà ta dậy sớm. Ta phỏng đoán kỳ thật bà ta hẳn là dànhthời gian vận công điều tức, cố gắng thích ứng với cảm giác trôi nổi dập dềnh trên thuyền đi! Ngày hôm sau ta rời phòng, không ăn sáng nên có chút đói, bọn thủythủ đều là bảo tiêu của Triệu Mẫn, làm đồ ăn cũng thật không hợp khẩuvị, chỉ có thể tự mình làm. Trên thuyền đồ ăn đơn giản, ta cũng khôngcầu kỳ, tùy tiện hâm nóng hai cái bánh bao cùng ít cháo làm đồ ăn sáng,đang định mang về phòng ăn thì nhìn thấy Ân Ly một mình ngồi bên thànhtàu, ngẩn người nhìn ra biển. Thấy nàng vẻ mặt mờ mịt, lại nghĩ đến đêmqua nghe được hai người kia cười nói đùa giỡn, khẩu vị ta liền tụtxuống. “Châu Nhi sao lại ngồi một mình ở đây vậy? Ăn sáng chưa? Kim Hoa bà bà không cần muội chăm sóc sao?” Ta múc ra một bát cháo, bưng đến bên cạnh nàng. Ân Ly lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt buồn vui lẫn lộn: “Ta quên chưa ăn. Bà bà cũng cả ngày ngồi trong phòng, không cần ta hầu hạ.” “Vậy cùng về phòng ta ăn đi! Ta lần đầu tiên ra biển, trên thuyền ngồi không mãi cũng thấy buồn.” Ta kéo nàng lên phòng ta trên tầng hai. Ân Ly có chút nhăn nhó, ngượng ngùng, bất an, nhưng không giằng tay ra, theo sau ta thấp giọng: “Chutỷ tỷ, cám ơn tỷ.” “Sao phải khách khí như vậy, mau đến đây ăn đi! Bữa sáng này tự tay ta làm đó.” Ta mở cửa phòng, đặt đồ ăn lên bàn, ấn nàng ngồi xuống. Ta ngồi xuống chỗ đối diện, ăn trước mấy ngụm. Ân Ly thấy ta ăn uống tự nhiên, hơnnữa hồi ở Côn Lôn cũng đã chiếu cố nàng không ít, cũng không ngại nữa,cầm lấy bánh ăn. Cổ đại ăn uống đơn giản, cho nên đồ ăn trên bàn cũng không có gì đáng nói đến. Ăn xong, ta dọn dẹp sạch sẽ rồi rót cho nàng một chén trà, kéo nàng ngồi lại nói chuyện phiếm. Ân Ly quên đi tình cảm trong lòng, nóinăng cũng thoải mái hơn nhiều. Ta và nàng tán gẫu chuyện quần áo, trangsức, son phấn… Nhưng nhắc đến chuyện son phấn, Ân Ly lại rầu rĩ, có chút mất mát nói: “Son phấn có tốt thì cũng dùng làm gì, ta càng ngày càng xấu, hắnnhất định sẽ không thích ta. Nhưng ta lại không muốn hủy bỏ hết công phu của mình như mẹ. Bất quá nếu hắn thật sự không thích, ta cũng cam lòngmà hủy đi, đáng tiếc lại không thấy hắn..” Nói xong, Ân Ly lại nhìn xuống bàn tay, vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào tràn ngập hư ảo. “Châu Nhi muốn nói đến Trương công tử của Võ Đang Ngũ hiệp sao? Cáiđó muội không phải lo đâu, biết tại sao không? Tăng A Ngưu đã cứu muội,hắn chính là Trương Vô Kỵ đó. Hôm đó hắn chính miệng nói muốn cưới muội, sư phụ và các đệ tử Nga Mi chúng ta đều nghe thấy. Muội đi trước nênkhông nhìn thấy hắn ở Quang Minh đỉnh oai thế nào đâu, đại phát thần uy, một mình độc chiến sáu đại phái, ngay cả sư phụ ta cũng bại trong tayhắn.” Ta kéo Ân Ly, nhỏ giọng nói, cảm thấy vẫn là đem chuyện của Trương Vô Kỵ nói rõ ra cho Ân Ly biết là tốt nhất, có thể để lòng nàng sớm đượcrõ ràng tình cảm trong lòng. Ân Ly nhìn ta vẻ không dám tin, bỗng nhiên đứng dậy, đứng sát đến trước mặt ta, gắt gao nắm chặt tay ta nói: “Chu tỷ tỷ, tỷ nói A Ngưu ca chính là tên oan gia kia của ta? Điềunày sao có thể? Hắn là Tăng A Ngưu a! Trương Vô Kỵ hung dữ, ương ngạnh, A Ngưu ca tính tình lại ôn hòa và tốt như vậy, một chút cũng khônggiống!” “Châu Nhi, lời muội nói thật là ngốc, khi đó Trương Vô Kỵ còn nhỏ,giờ hắn lớn lên, hắn thiện lương với những ai đối tốt với hắn, đối hắnkhông tốt là hắn lại hung dữ lên ngay. Muội có biết chưởng môn phái HoaSơn Tiên Vu Thông không? Gã ngụy quân tử đó bị Trương Vô Kỵ xử đẹpluôn.” Ta biết người Ân Lỵ yêu chính là Vô Kỵ mà nàng luôn nhớ đến và tưởng tượng ra, hung dữ và bá đạo. Ân Ly toàn thân bỗng nhiên mềm nhũn, vô lực ngã xuống, ta vội đỡnàng, dìu nàng ngồi lại trên ghế. Ân Ly hai mắt vô thần nhìn ra xa, thìthào nho nhỏ: “A Ngưu ca chính là Trương Vô Kỵ? Tại sao hắn không chịu nói với ta?Hắn có biết là ta tìm hắn cực khổ thế nào không? Có phải do ta quá xấu,hắn không thích? A Ngưu ca.. sao có thể là…?” “Muội ngốc quá đi, Trương đại ca ngày đó chăm sóc chiếu cố muội cẩnthận như vậy, lại chính miệng nói muốn lấy muội, sao lại không có muộitrong lòng? Chẳng qua sư phụ ta ghét hắn, các phái lại muốn từ hắn màtìm ra Đồ Long đao, khiến hắn không thể nói rõ ra với muội được. Sau đó, nếu hắn không nhìn thấy Ân lão tiến bối giáo chủ Thiên Ưng giáo gặp nạn thì cũng sẽ không ra tay đâu.” Ta trỏ trỏ ngón tay vào trán nàng, chỉ cảm thấy Ân Ly này thực là ngốc, lại càng khiến cho người ta thương tiếc. Ân Ly nghe xong lời ta nói, hai mắt sáng ngời trở lại, cầm lấy tay ta, còn thành thật nhìn ta nói: “Vậy hắn mới giống bộ dáng oan gia như trước kia. Hắn mới gặp, đãtheo ta cầu hôn, hắn không chán ghét ta! A, hắn đánh nhau với sáu đạiphái thế nào? Sư phụ tỷ lợi hại như vậy, ngày đó đánh A Ngưu ca.. à, làđánh Trương Vô Kỵ hộc máu, vậy lần sau hắn làm thế nào vậy? Hắn có bịthương không? Nếu không ta cầu xin bà bà đến Trung Nguyên cứu hắn.” Nói xong, Ân Ly lo lắng đứng lên muốn đi tìm Kim Hoa bà bà. Ta vội kéo tay nàng, nhỏ giọng nói: “Muội yên tâm, có lẽ hắn gặp kỳ ngộ gì đó. Ngày đó cao thủ sáu đạiphái, trừ Võ Đang không ra tay thì ai cũng đều thua hắn hết. Muội cóbiết sáu đại phái bị nhốt ở chùa Vạn An cũng là do hắn mang người đếncứu không? Sau mọi người mới biết hắn đã làm giáo chủ Minh giáo, rất oai phong, ngay cả kẻ đứng đầu chủ mưu ám toán sáu đại phái, là quận chúagì đó của Thát tử hình như cũng rất thích hắn, bất quá bọn họ một ngườitriều đình, một người làm phản sẽ không có khả năng đến với nhau, hơnnữa Trương đại ca còn chính miệng nói phải cưới muội mà.” Ân Ly ngẩn ngơ ngồi xuống, có thể hôm nay đã khiến nàng chịu cú sốclớn, nhất thời im lặng nhìn xuống đất, hai tay nắm chặt. Một lúc lâu sau nàng mới thấp giọng: “Biết hắn còn sống bình an là tốt rồi, ta được nhìn thấy hắn cũng đãthỏa mãn, hiện giờ ta xấu xí như vậy, cho dù hắn đồng ý lấy ta cũng sẽkhông vui vẻ. Nếu ở cùng hắn một chỗ, mà thấy hắn giống như cha ta, thấy một người lại yêu một người, ta sẽ không nhịn nổi mà đâm hắn chết, rồitự đâm mình chết luôn. Nếu thế không bằng không gặp. Hơn nữa hắn lạikhông giống chút nào như Trương Vô Kỵ trong trí nhớ của ta.” “Châu Nhi, muội là vì độc nhện trên mặt hay sao? Muội đem công lựcThiên Châu Vạn Độc Thủ tán đi hết không phải tốt sao? Muội xem dángngười của mình, yểu điệu như thế, muội cũng có đôi mắt rất đẹp, ta xemso với quận chúa kia cũng không kém, chỉ cần khôi phục dung mạo, Trươngđại ca hắn sẽ không muốn đi tìm người khác nữa a!” Ta nhìn Ân Ly ánh mắt buồn bã, không biết nên khuyên nàng thế nào,trong lòng nàng chỉ nhớ đến Trương Vô Kỵ và cũng đoán ra tính tình củahắn. Trong thế giới Ỷ Thiên, có bốn cô gái nổi bật nhất, hắn đúng làthấy ai cũng không tự kiềm chế được lòng mình. Càng huống chi Ân Ly đơnthuần mà lại chấp nhất này có đối thủ siêu cấp lợi hại là Triệu Mẫn, quả thật nàng không hợp ở cùng một chỗ với Trương Vô Kỵ. Nhưng lúc nàytrước tiên quan trọng nhất là giúp Ân Ly hết hy vọng với Trương Vô Kỵđi. Ân Ly vốn ghét nhất nam tử hoa tâm, phát hiện ra bộ mặt thật củaTrương Vô Kỵ, nhất định là buông hắn ra. Ân Ly vừa nghe nói nàng phải tán đi công lực Thiên Châu Vạn Độc Thủ liền lắc đầu, thống khổ nói: “Chu tỷ tỷ, tỷ không biết, năm đó mẹ ta vì yêu cha ta, đem tất cảcông phu hủy hết trở thành một nữ tử bình thường tay trói gà không chặt. Tuy rằng mẹ rất xinh đẹp nhưng cha không phải đã cưới thêm vợ lẽ cùngrất nhiều thị thiếp sao? Lại còn phải chịu bị bọn họ nhục mạ và cướp đicả tính mạng. Ta khi quyết định luyện công phu này, cũng đã muốn quyếtđịnh sẽ không ngốc như mẹ đem công lực của mình hủy bỏ.” “Châu Nhi, thế giới này tuy rằng có nhiều nam tử bạc bẽo, nhưng cũngcó người là chân tình thật ý, chỉ còn xem duyên phận thôi, chứ có cáchnào có thể bắt buộc được nam nhân không thay lòng đổi dạ sao? Bất quánếu muội không muốn mất đi võ công để khôi phục dung mạo, ta có cách,chẳng những có thể khôi phục dung mạo cho muội mà còn có thể tăng cườngvõ công, có thể đem Trương đại ca buộc chặt lại.” Ta nhìn Ân Ly đang buồn rầu tự trách, hạ quyết tâm nói. Ân Ly bị lời ta gây chấn động, không dám tin, nói: “Chu tỷ tỷ có cách? Nói cho ta biết đi, ta thật sự rất thích Trương Vô Kỵ.” Nói xong lời này, tai đã chuyển thành đỏ dừ, ta hiểu, một cô gái nhỏ ở cổ đại này mà có thể nói rõ ra tình cảm của mình như thế đã là quá bạodạn rồi. “Ta nếu đã nói ra dĩ nhiên là sẽ không giấu đi đâu. Nhà của ta cótruyền lại một môn tâm pháp, có thể nói là âm độc vô cùng, là trước đâyđoạt được từ kẻ thù, có thể đem độc tố trong cơ thể muội bức đến kinhmạch trên tay, luyện thành một môn trảo công, có thể xuyên qua sắt đánhư xuyên bùn đất, bất quá công phu này quá âm độc, chiêu thức pháp mônta sẽ không truyền lại cho muội.” Ta nếu truyền cho Ân Ly tâm pháp, đem độc nhện trong cơ thể nàngchuyển đến trên tay, kịch độc tỳ sương khác với độc nhện, Diệt Tuyệt hẳn không nhìn ra được, nếu truyền chiêu thức sẽ lộ ra ngay. *Có lẽ môn này là Cửu Âm Bạch Cốt trảo chăng? Ân Ly đứng lên đi hai vòng, trên mặt đều là vẻ mâu thuẫn. Ta cũngđứng dậy, có chút kỳ quái, nàng băn khoăn cái gì? Có thể khôi phục dungmạo lại tăng cường võ công thì có gì mà phải do dự? Ân Ly quay đầu lại,trong mắt hiện lên băn khoăn mà kiên định, nắm tay ta nói: “Chu tỷ tỷ, ta không biết tại sao tỷ lại tốt với ta như vậy, nhưng ta biết A Ngưu ca rất thích tỷ, hắn mỗi lần nhìn thấy tỷ, ánh mắt liền rất sáng, rốt cuộc sẽ không nhìn nổi ai khác nữa. Ta cuối cùng vẫn cảm thấy A Ngưu ca không giống Trương Vô Kỵ, cho dù hắn có là Trương Vô Kỵ, takhôi phục lại dung mạo thì thế nào chứ, ta sẽ không chấp nhận trong lòng hắn có người thứ hai. Người hắn thích lại là Chu tỷ tỷ đối với ta tốtnhư vậy, ta không muốn khó xử Chu tỷ tỷ, ta chỉ muốn tránh xa hắn thôi,không bao giờ gặp lại hắn nữa.” “Nha đầu ngốc, muội nghĩ cái gì vậy? Ta và Trương đại ca biết nhau từ nhỏ, ta coi hắn như một ca ca mệnh khổ, bởi hắn từ nhỏ đã chịu nhiềukhổ sở nên đau lòng cho hắn thôi. Mà hắn cũng bởi vì ta chiếu cố nên mới cảm kích ta, không phức tạp như muội nghĩ đâu, nghĩ nhiều làm gì chứ?Cho dù không phải vì hắn thì muội cũng không muốn xinh đẹp trở lại sao?Ta xem muội luyện công đến ngốc, hay là vì ta không muốn dạy chiêu thứccho mà cố ý nói vậy?” Ta cười khổ, lại càng quý nha đầu ngốc này. Nếu như Tiểu Chiêu thuầnkhiết như một thánh nữ, không hờn ghen không oán hận thì nha đầu này, có chút si, có chút ngốc, yêu cũng thật, độc cũng thật mà hận cũng thật.Chỉ dựa vào đôi câu chữ miêu tả trong sách về nàng, không thể hiểu hếtđược về cô gái nhỏ này. Ân Ly ánh mắt đang quyết tâm, vì lời ta nói mà buông lỏng xuống, ánh mắt vui mừng cảm kích, cầm tay ta lắc lắc: “Có thể xinh đẹp lên ta đương nhiên rất thích rồi, nhưng Chu tỷ tỷ,trừ mẹ, bà bà và A Ngưu ca, tỷ là người thứ tư đối xử tốt với ta, takhông muốn lừa dối tỷ, ta… ta là con gái của Ân Dã Vương của Thiên Ưnggiáo, tên thật là Ân Ly, cũng coi như là người của ma giáo. Năm đó vìhai ca ca bắt nạt mẹ con ta, ta nhất thời không kiềm chế mà giết chết mẹ kế, cha ta và hai ca ca lại muốn giết ta, mẹ vì cứu ta mà tự vẫn, tađược bà bà cứu và giữ lại bên người hầu hạ, còn truyền võ công cho ta,tỷ… còn nguyện ý truyền võ công cho một người hại chết mẹ ruột như tanữa không?” “Nha đầu ngốc, muội đúng là ngốc thật. Ta không phải sư phụ mà oánhận người ma giáo, ta chiếu cố muội bởi vì ta quý muội, và rất thích cátính của muội. Ta không có tỷ muội, chắc gặp được muội cũng là do duyênphận, vừa nhìn thấy muội đã muốn coi muội như em gái ruột của mình. Muội xuất thân thế nào không quan trọng với ta, chỉ cần muội không lạm sátngười vô tội, không làm việc xấu là được. Không truyền cho muội chiêuthức ta cũng thật có lỗi, nếu không để ta suy nghĩ xem có môn trảo cônghoặc chỉ công nào truyền cho muội cũng được.” Ta nhìn đáy mắt Ân Ly, rất sâu trong đó có nỗi tự ti tự trách. Tabiết, nếu không phải bà mẹ kế và hai ca ca kia quá đáng thì một cô bécon mới ít nhiều mười tuổi làm sao có gan giết người? Hơn nữa bị cha vàhai ca ca đuổi giết, mẹ ruột vì cứu nàng mà tự vẫn, nàng không lúc nàolà không tự trách mình. Lúc này ta bắt đầu cảm thấy mình may mắn vì sinh ra là Chu Chỉ Nhược, ít nhất còn có cha yêu thương, không chịu áp lựcgia đình, vẫn thực là hạnh phúc. Nếu ta lâm phải tình cảnh như Ân Ly,chỉ sợ càng thống khổ. Ân Ly nghe xong lời ta nói, toàn thân mới buông lỏng, suýt nữa thì vô lực ngã thật. Ta vội kéo nàng lại, Ân Ly ôm tay ta, thấp giọng: “Chutỷ tỷ không cần tìm võ công cho ta, Thiên Ưng trảo của ông nội ta từng tập qua, ta tập chiêu thức Thiên Ưng trảo cũng tốt. Nhưng Chu tỷtỷ, tỷ không nghĩ ta rất xấu xa sao? Ta giết mẹ kế, hại chết mẹ ruột, ta xấu như vậy, ta…” Ta thấy Ân Ly còn chìm đắm trong bất hạnh quá khứ, vội ngắt lời nàng: “Ân Ly, không, gọi là A Ly, dễ nghe hơn Châu Nhi nhiều, về sau ta gọi muội là A Ly nhé. Aiz! Muội tập Thiên Ưng trảo thì tốt quá rồi, takhông cần phiền toái nữa. Dù sao còn lâu nữa mới đến bữa trưa, ta trướcgiúp muội bức độc đến tay một chút, muội phải nhớ cách công lực truyềnqua những kinh mạch nào, ta đem khẩu quyết chép lại cho muội, sau khihọc thuộc nhớ đốt đi. A Ly, phải nhớ kỹ, muội là một cô gái rất rất tốt, những việc trong quá khứ chỉ có thể trách vận mệnh trêu người.” “Cám ơn tỷ, Chu tỷ tỷ.” Ân Ly nhìn ta bận rộn chép khẩu quyết ra, nói, ta vô vị khoát tay, ý bảo không cần. Tầng một pháo thuyền, Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn đàm đạo nói chuyện,lại không biết vận mệnh đã có rất nhiều thay đổi, may mắn hay bất hạnhkhông thể nói trước. Ba bốn ngày sau trên thuyền, ta và Ân Ly ở ngay trong phòng vận nộicông bức độc, tuy mới ba ngày nhưng trên mặt nàng, độc khí màu đen đãgiảm đi không ít, khuôn mặt cũng bắt đầu trở lại dễ coi hơn nhiều. Trênmặt nàng, một lớp da lão hóa tróc ra, thoạt nhìn không tốt hơn bao nhiêu so với trước, nhưng ta biết tầng biểu bì này bong ra khuôn mặt nàng sẽkhá hơn nhiều, phải bong ra như vậy tầm hai ba lần nữa nàng mới hoàntoàn khỏi hẳn. Diệt Tuyệt sư thái và Kim Hoa bà bà mặc kệ chúng ta muốn là gì thìlàm, mà cũng có thể nghĩ ra chúng ta làm gì được chứ. Một buổi chiều, Ân Ly nói ta biết đã sắp đến đảo Linh Xà, hai chúng ta không luyện côngnữa, mở cửa sổ ra nhìn thấy phía xa xa, cây cối trên đảo càng ngày cànggần lại. Cách đảo mấy dặm, có thể thấy rõ mấy đỉnh núi cao ngất, là một hònđảo không nhỏ. May mắn hôm nay thuận nước thuận gió, thuyền tiến rấtnhanh, chỉ mất hai khắc đã đến bờ biển phía đông hòn đảo, phía này núiđá chạy thẳng xuống biển, không có bãi cạn thành thử chiến thuyền tuychìm dưới nước sâu nhưng vẫn đậu được ngay cạnh bờ. Thuyền vừa cập bến, Kim Hoa bà bà cũng không mời Diệt Tuyệt và taxuống thuyền, chỉ mang theo Ân Ly lên đảo. Diệt Tuyệt sư thái thản nhiên ngồi ngay ngắn, lúc này thuyền mới bỏ neo, bà ta say sóng nặng, thânthể không được tốt lắm, đi theo cũng vô ích, vừa lúc ngồi xuống nghỉngơi. Ta nhìn qua mạn thuyền ra xa, vừa lúc nhìn thấy hai bóng ngườilặng lẽ theo đuôi, đúng là Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn cải trang thủy thủ, vậy là Tiểu Chiêu và Thất thúc không rời đi. Ta nghĩ so với nguyên tác thì chúng ta đã đến chậm sau nhiều ngày,người của Cái Bang hẳn là đã rời đi, chỉ còn lại Kim Hoa bà bà đánh nhau với Tạ Tốn, dù sao có Trương Vô Kỵ ở đó Tạ Tốn hẳn cũng không gặp nguyhiểm gì. Chỉ có điều về ước định của Diệt Tuyệt sư thái và Kim Hoa bàbà, còn Diệt Tuyệt sư thái sau khi gặp được Đồ Long đao nữa, sẽ xảy rachuyện gì đây? Không ngờ Kim Hoa bà bà, Ân Ly, Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn đi đã nửangày, xế chiều vẫn không có động tĩnh gì. Ta và Thất thúc hơi lo lắng,cũng bất chấp hành tích bại lộ, cùng ở một chỗ thương nghị. Tiểu Chiêucũng lộ ra vẻ lo lắng. Cho đến khi trăng lên, Diệt Tuyệt sư thái sắc mặt đã khá hơn nhiều, thấy Kim Hoa bà bà chưa có tin tức gì nên ra xem, lại thấy Mạc Thanh Cốc và Tiểu Chiêu ở đó, tuy bất ngờ kinh ngạc nhưng cũng không nhiều lời, chỉ hỏi thăm tình huống bên ngoài thế nào, tại sao lâu rồi mà chưa có tin gì. Ta cũng không biết thì làm sao trả lời bà ta được, đang lúc mọi người đều sốt ruột, bỗng nghe phía trên đảo vọng xuống một tiếng rống thậtlớn, trung khí sung túc, cực kỳ uy mãnh, ai nấy đều sắc mặt biến đổi,Mạc Thanh Cốc nói thẳng: “Có vẻ như trên đảo đã xảy ra chuyện, người này nội lực hùng hậu uymãnh, nếu hắn và Kim Hoa bà bà liên thủ, chỉ sợ Vô Kỵ không phải đốithủ. Sư thái, chúng ta đi xem.” “Được, cứ theo lời Mạc Thất hiệp.” Diệt Tuyệt sư thái nghe thanh âm trên đảo, trên mặt không lo sợ màcòn lộ ra vẻ vui mừng, ta biết bà ta truy tìm Đồ Long đao đã lâu, nhấtđịnh là có hiểu biết về Tạ Tốn, nghe tiếng rống kia chắc hẳn đã đoán rađó chính là Tạ Tốn đang ở trên đảo. Chúng ta bốn người không nhiều lờinữa, Diệt Tuyệt sư thái đi đầu, Mạc Thanh Cốc tiếp theo, ta và TiểuChiêu đi sau cùng hướng phía tiếng rống phát ra đi đến. Vài dặm đường với người thường mà nói là một quãng đường dài, nhưngvới người học võ thì không là gì cả. Đi một lát đã gặp bọn họ. Triệu Mẫn đi trước dẫn đường, ánh trăng chiếu vào người có thể thấy được chút vết máu mơ hồ. Kim Hoa bà bà ôm trong ngực một người nhìn không rõ mặt, xem quần áo thì hình như đó là Ân Ly. Một người nữa thân mình cao lớn uymãnh, râu tóc màu vàng, tay cầm một thanh bảo đao màu đen, Trương Vô Kỵcải trang thành một lão hán mặt đầy râu ria đi sau cùng. Ta biết ngườikia chính là Tạ Tốn, bọn họ thấy chúng ta đi đến đều kinh ngạc, khôngkhỏi ngừng cước bộ. Lúc này, chợt nghe Tạ Tốn hét to một tiếng, phát quyền đánh vào hậutâm Kim Hoa bà bà. Kim Hoa bà bà xoay người lại, đồng thời ném Ân Ly đi, Trương Vô Kỵ kinh hãi, vội lao lên đỡ đấy, Tạ Tốn phẫn nộ quát: “Hàn phu nhân, tại sao bà muốn giết Ân cô nương?” “Ngươi giết hay không giết ta là chuyện của ngươi, ta giết hay không giết nàng là việc của ta, ngươi quản được sao?” Kim Hoa bà bà cười lạnh trả lời. Chúng ta nghe mà khó hiểu, không hiểu bọn họ đang muốn làm gì, mà Kim Hoa bà bà là thế hệ cao nhân lại ra tay ám toán một tiểu cô nương. Tacẩn thận nghĩ lại một hồi, trong ti vi có diễn qua, Kim Hoa bà bà muốnám toán Tạ Tốn, Ân Ly vẫn nghĩ đến Trương Vô Kỵ nên không chịu giúp bịbà ta đánh trọng thương, sự việc hẳn là không trở về lối cũ như vậy chứ? Lúc này Trương Vô Kỵ đã đỡ được Ân Ly hạ xuống mặt đất, giận dữ nhìn Kim Hoa bà bà: “Có ta ở đây, sẽ không để cho bà tùy tiện đả thương người.” “Tôn giá hôm nay rỗi hơi xen vào chuyện người khác chưa đủ hay sao?” Kim Hoa bà bà cười lạnh nói. Trương Vô Kỵ vừa định mở miệng, Triệu Mẫn bỗng rên lên một tiếng đauđớn, hai tay ôm bụng cúi gập người lại, Trương Vô Kỵ ôm Ân Ly vội vàngchạy đến, lo lắng hỏi: “Sao vậy, thương có nặng không?” Mọi người nhất thời không nhìn ra người râu ria già cả sắc mặt vàngvọt này chính là Triệu Mẫn, nghe tiếng nàng rên lên mới biết đó là nữ,đều nhìn lại, chỉ thấy nơi tay nàng ôm dính đầy máu tươi, Trương Vô Kỵlúc này sắc mặt trắng nhợt, thần tình lo lắng. “Tìm được rồi, tìm được rồi!” Triệu Mẫn chưa kịp trả lời, chợt nghe xa xa truyền đến một tiếng reocứng ngắc bằng tiếng Hán mừng rỡ, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa cách vài chục trượng, qua những bóng cỏ lau cao lớt phớt, loángthoáng có ba bóng người chớp lên, lòng ta cả kinh, chẳng lẽ là sứ giảcủa tổng đàn Minh giáo Ba Tư vẫn chưa đi khỏi? Triệu Mẫn vốn kiêu ngạo lúc này lại bị thương, lo lắng nói cho mọi người: “Đừng lo cho ta! Là sứ giả tổng đàn Minh giáo Ba Tư, mau lên thuyền chạy trốn!” “Hừ, thì ra là yêu nữ, tặc tử buông yêu nữ này ra, bần ni tính sổ với nàng ta.” Diệt Tuyệt nhận ra giọng này, chính là cô gái ngày đó giả nam ám toán phái Nga Mi, nhất thời nổi giận. Lúc này Tạ Tốn bỗng dương đao hướng về Trương Vô Kỵ, mặt đao khẽchuyển, trên đao đã dính ba đóa kim hoa, Trương Vô Kỵ kinh hãi nhìn KimHoa bà bà, chỉ thấy bà ta âm lãnh cười lạnh mấy tiếng, ngoan độc nhìnÂn Ly. Thì ra vừa rồi bà ta thừa lúc mọi người chú ý đến Triệu Mẫn độtnhiên phản thủ, bắn ra ba đóa kim hoa thẳng vào sau cổ Ân Ly. Về phần Triệu Mẫn có phải cố ý không, ta không biết được, bất quátheo ta quan sát, vết thương của Triệu Mẫn không chảy máu nhiều, vừa rồi vẫn đi lại không việc gì, làm sao bỗng nhiên lại đau đớn mà kêu lênđược? Ta nhìn Tiểu Chiêu bên cạnh, sắc mặt khó nén kích động nhìn KimHoa bà bà, thấy bà ta nhất định muốn giết Ân Ly, vừa thất vọng, khó xử,vừa tự trách. Ta chợt hiểu ra, nguyên tác Kim Hoa bà bà tại sao lại nhất định phảigiết Ân Ly, con gái bà ta chính là Tiểu Chiêu, bà ta sao lại không biếtchuyện Minh giáo, không biết Trương Vô Kỵ là giáo chủ? Chỉ sợ khi KimHoa bà bà vào thành chuyện đầu tiên làm chính là liên hệ với Tiểu Chiêu, khó trách ta và Diệt Tuyệt mới ra khỏi quán trọ không lâu đã bị bà tachặn đón. Bà ta thấy con gái nhất định muốn đi theo Trương Vô Kỵ, biếtTiểu Chiêu tất nhiên là thích hắn, mà lại sớm biết Ân Ly từ nhỏ đã yêuTrương Vô Kỵ rồi. Trước kia không cần thiết vì không biết Ân Ly và congái cùng thích một người, nhưng xem tình hình hiện tại, Ân Ly đã được Tạ Tốn yêu quý. Nói vậy, dọc đường đi Tiểu Chiêu nhất định là có trao đổiliên hệ với bà ta, biết Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn, Mạc Thanh Cốc đều ởtrên thuyền, lại mắt nhìn Trương Vô Kỵ đỡ Ân Ly như vậy, Kim Hoa bà bàtrừ chồng và con gái ra ai cũng không cần, tự nhiên là nổi sát tâm,chẳng quản đến cô bé kia mấy năm nay đã theo hầu bà, đem bà thành ngườithân mà đối đãi. Diệt Tuyệt sư thái bị bảo đao trong tay Tạ Tốn thu hút, không chú ýđến Triệu Mẫn nữa. Trương Vô Kỵ đỡ Triệu Mẫn dậy, lại ôm Ân Ly, giận dữnhìn Kim Hoa bà bà đang định lên tiếng mắng, Tiểu Chiêu vội chạy lại bên người hắn, cầm tay áo hắn lo lắng: “Công tử, đây là sao vậy? Triệu cô nương sao lại bị thương? Sao phải trốn?” “Vừa rồi gặp phải ba cao thủ quái dị, chúng ta không phải đối thủ của họ, đành phải chạy trước về thuyền rồi nói.” Liên tiếp ba vấn đề hỏi ra, Trương Vô Kỵ nhìn Tiểu Chiêu mắt lo lắng, đành trả lời qua loa, bất quá giờ nhìn thấy Diệt Tuyệt và Mạc Thanh Cốc ở đây, mấy người liên thủ lại cho dù đánh không thắng nhưng cũng khôngđến nỗi gấp gáp phải trốn, cũng không vội vàng, nhẹ nhàng điểm huyệt cầm máu cho Triệu Mẫn. Diệt Tuyệt sư thái lạnh mắt nhìn mấy người đang chật vật, Kim Hoa bàbà, cuối cùng là Tạ Tốn ôm Đồ Long đao trong tay, giọng ngạo nghễ: “Bần ni thật muốn xem xem ai có thể khiến cho quận chúa Mông Cổ vàtặc tử đầu lĩnh ma giáo phải chạy trốn, bất quá có qua nổi kiếm trongtay bần ni không.” Triệu Mẫn được điểm huyệt cầm máu xong, sắc mặt tốt hơn nhiều, thấyDiệt Tuyệt ánh mắt vẫn để lên Đồ Long đao, tròng mắt đảo quanh, nói: “Ỷ Thiên kiếm trong tay chưởng môn phái Nga Mi và Đồ Long đao của Tạtiền bối nổi danh như vậy, thiên hạ không ai không biết, tiếc là bangười tự xưng là Minh giáo Ba Tư kia trong tay có sáu thanh Thánh HỏaLệnh, đao thương không làm gì nổi, ngay cả Đồ Long đao trong tay Tạ tiền bối cũng không có tác dụng gì, chiêu thức lại rất quái dị, ba ngườiliên thủ, phối hợp chặt chẽ không hề sơ hở, giống như một người có bađầu sáu tay, võ công khác với võ công Trung Nguyên, không biết sư tháicòn có tự tin nghênh địch hay không?” Diệt Tuyệt sư thái nghe xong, hơi thở chợt ngưng, toàn thân tăng cảnh giác đề phòng. Bà ta biết Đồ Long đao sắc như thế nào, Tạ Tốn võ côngcao thế nào, trước kia còn đánh chết được cả Không Kiến thần tăng, naylại không địch nổi ba người kia, có thể nói ba người này võ công cực kỳcao, bà ta tuy kiêu ngạo nhưng cũng không tự thổi phồng mình, lập tứcnói: “Một khi đã lợi hại như vậy, bần ni lại càng phải lĩnh giáo xem thử.” “Sao lại không trốn đi? Nguyên là có người đến giúp, các ngươi cũnglà người Minh giáo sao? Sao thấy Thánh Hỏa Lệnh còn không quỳ xuống? Hay là cũng giống hai kẻ phản giáo nghịch tặc kia?” Diệt Tuyệt sư thái đang nói, Trương Vô Kỵ còn đang xem thương thế cho Ân Ly, ba người kia đã chạy vụt tới, chỉ thấy hai nam một nữ, mặc áobào trắng rộng thùng thình, trên chéo áo đều có thêu hình một ngọn lửa,mỗi người cầm trong tay hai hắc bài dài chừng hai thước. Dưới ánh trăng mọi người đều nhìn rất rõ, trước mặt, người cao nhấtmặt đầy râu mắt màu xanh, một người nữa râu vàng mũi khoằm dáng người to lớn như Tạ Tốn, còn người đàn bà tóc đen không khác gì người Hán nhưngtròng mắt rất nhạt dường như không có màu, mặt trái xoan, chừng ngoài ba mươi tuổi, tuy trông lạ lùng nhưng tướng mạo xinh đẹp. Ba người nàytình cảnh so với Trương Vô Kỵ cũng không khác bao nhiêu, áo bào trắngdính đầy những vết máu nhỏ, ta bỗng nghĩ ra, Kim Hoa bà bà cắm kim châmtrong đám cỏ hoang định ám toán Tạ Tốn, sau ba người này vì tìm ThánhHỏa Lệnh bị đánh văng vào đó mà dính phải, không khỏi thấy buồn cười. “Thì ra ba tên tặc tử của ma giáo và Thát tử phiên bang, chẳng phảinói phải đánh đuổi Mông Cổ sao? Không ngờ lại liên thủ với chúng, làmưng khuyển cho triều đình. Được lắm, bần ni hôm nay có thể đại khai sátgiới, xả giận cho người Hán chúng ta. Không biết Mạc Thất hiệp của VõĐang lần này có còn muốn nói đỡ cho ma giáo, hay là thực muốn cấu kếtvới chúng?” Diệt Tuyệt sư thái mấy ngày trước được ma giáo cứu viện, lại khôngcó bằng chứng ma giáo thuộc hắc đạo, trong lòng vẫn tức tối, bây giờnhìn thấy trong Minh giáo có ngoại bang, lại nhận ra là Trương Vô Kỵ vàTriệu Mẫn đi cùng nhau, thấy bọn họ mắt qua mày lại hàm tình, lập tứccho rằng ma giáo và triều đình cấu kết, ám toán sáu đại phái, lừa lấytín nhiệm của mọi người. Nghe lời bà ta nói, lúc này ta không thể khôngnhận xét, Diệt Tuyệt sư thái về phương diện gãi đúng chỗ ngứa này quả là vô cùng chuẩn xác. Diệt Tuyệt nói lời này ra khiến Mạc Thanh Cốc khó xử, Trương Vô Kỵsắc mặt trắng nhợt, vội tránh khỏi Triệu Mẫn đang dựa vào, buông Ân Lytrong lòng ra, chắp tay nói với Diệt Tuyệt: “Sư thái hiểu lầm, lần này sở dĩ đồng hành cùng Triệu cô nương là dotại hạ lần trước nợ nàng một lời hứa, ở Võ Đang đã đáp ứng giúp nàng làm ba chuyện không phạm đạo lý hiệp nghĩa, lần này Triệu cô nương muốnnhìn Đồ Long đao nên mới như vậy. Ba người kia cũng không thuộc Minhgiáo Trung Nguyên chúng ta mà đến từ Tổng giáo Ba Tư, Minh giáo TrungNguyên chúng ta đến nay đã tách riêng đứng một mình, tuyệt đối không hềliên quan hay trợ giúp gì cho Thát tử phiên bang cả.” “Đúng vậy, ta cũng đã nghe Vô Kỵ nói qua, ngày đó Lục sư huynh của ta và Lục sư tẩu trúng độc Thất Trùng Thất Hoa của Triệu cô nương, nàng ta uy hiếp Vô Kỵ phải đồng ý giúp nàng ba chuyện mới để lại giải dược, tại hạ có thể chứng minh, sư thái không cần hiểu lầm. Về phần ba ngườingoại bang này, sư thái nếu muốn giáo huấn, tại hạ đương nhiên phụngbồi.” Mạc Thanh Cốc dọc theo đường đi đã sớm tẩy bỏ dịch dung. Hắn đối mọiviệc đều đạm bạc, gặp sự cũng không hay nói nhiều, trừ khi có người nóiđến, giờ phút này thấy Diệt Tuyệt nói đến cả Võ Đang, vội giải thích. Bên kia ba người Ba Tư thấy người bên này đối bọn họ coi như không thấy mà điềm nhiên đứng nói chuyện, tức giận quát to: “Nếu đã không phải người Minh giáo, còn ở đó nói này nói nọ, Minh giáo ta xử lý nội vụ, không mau lui bước?” “Không lùi thì sao? Diệt Tuyệt ta cả đời chưa từng lùi bước trước ai bao giờ.” Bọn họ nói mấy câu thái độ không rõ, Hán ngữ lại cứng đơ khó nghe,thật khiến người ta khó chịu, kỳ quái. Diệt Tuyệt nghe xong nhíu mày, bà ta cả đời chưa từng gặp qua những kẻ như vậy, liền lạnh lùng nói. Vừadứt lời, đột nhiên ba người kia thân hình chớp đến, ba bàn tay trái cũng đồng thời chộp vào người Diệt Tuyệt. Diệt Tuyệt không ngờ ba người kia không thèm quản võ lâm quy củ vôthanh vô tức mà tấn công, chẳng khác gì đánh lén, vừa giận vừa kinh hãi, lại không kịp xuất kiếm, chỉ có thể vung tay áo lên, quét ngang chắn ba người lại, không ngờ ba người kia bộ pháp quái dị, không biết di chuyển thế nào mà thân hình vẫn tiến đến. Diệt Tuyệt sư thái võ công cao cường nhưng đã bị ba người tay phảiđồng thời túm lấy vai phải, vung lên một cái, thân hình đã văng ra ngoài xa. Dù là ba cao thủ lợi hại nhất Trung Nguyên vây bà ta lại cũng không thể làm được đến mức đó, ba người này làm vậy, ai nấy đều cả kinh, chỉcó Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn và Kim Hoa bà bà từng nếm qua đòn ấy là không kinh ngạc mà thôi. Diệt Tuyệt sư thái chịu đòn này, sắc mặt biến xanh mét, khi xoayngười rơi xuống đất, Ỷ Thiên kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ. Mạc Thanh Cốc thấy Diệt Tuyệt bị như vậy, lấy quan hệ Võ Đang Nga Mi thân thiết, dù trướccó mâu thuẫn nhưng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, lập tức khôngkhách khí rút kiếm khỏi bao, nói: “Phiên bang quả nhiên vô sỉ, đánh lén như vậy, sư thái, tại hạ giúp bà một tay.” Kim Hoa bà bà biết lai lịch mấy người này, trong lòng còn đang bànghoàng lo lắng. Bà ta chính là thánh nữ của Tổng giáo Ba Tư, làm saokhông biết võ công của họ thế nào, nhưng bà ta vi phạm giáo quy, tự lấychồng sinh con, theo quy định thì phải chịu xử hỏa thiêu. Do đó dù chịuchật vật cũng không dám lộ ra võ công học được từ bên Tổng giáo, lúc này thấy có người đến giúp, lập tức bỏ qua việc giúp con gái loại trừ tìnhđịch, cũng ra tay vây đánh ba sứ giả này lại. Tạ Tốn vừa rồi cũng đánhnhau qua, biết ba người này lai lịch, võ công, tính cách đều thực quáidị tàn nhẫn, cũng không khách khí, giơ Đồ Long đao lên tham dự chiếntrường. Bên ngoài chỉ còn Trương Vô Kỵ đang ngơ ngác, Tiểu Chiêu lo lắng,Triệu Mẫn bị thương, Ân Ly và ta. Ta thấy Trương Vô Kỵ không đi lên đốiđịch mà ở bên ngoài nhìn, không khỏi bực mình: “Trương đại ca, tặc tử phiên bang không quản đến quy củ võ lâm, anhlàm gì mà phải nói quy củ với bọn họ, còn không mau đi lên giúp mọingười!” “Được, Chỉ Nhược muội tử y thuật cao hơn ta nhiều, Triệu cô nương và Châu Nhi nhờ muội chiếu cố.” Trương Vô Kỵ nghe ta nói, gật gật đầu, đỡ Triệu Mẫn ngồi xuống, vận khởi công lực nhảy vào vòng chiến. Ta bất đắc dĩ gật đầu, thật không muốn có liên quan gì đến Triệu Mẫncả, nhưng đã nhận lời thì phải làm. Nhìn Triệu Mẫn mặt trắng bệch, không biết do thương quá nặng hay mất nhiều máu, hay là bị Diệt Tuyệt sư thái và Mạc Thanh Cốc nói như vậy trước mặt Trương Vô Kỵ mà hờn giận ủykhuất, ta đành nghiêm mặt lạnh giọng đưa cho nàng bình thuốc trị thương: “Hôm nay giúp cô là ta nể mặt Trương đại ca, sau này về Trung Nguyên, những chuyện cô ám toán, giam giữ, tàn sát, tra tấn sáu đại phái sẽkhông dễ quên như vậy đâu.” “Ta không dùng đến thuốc của Nga Mi các ngươi. Thật đáng tiếc ngày đó không rạch được mặt ngươi ra, xem ngươi bây giờ còn được đắc ý như vậykhông. Hừ! nếu không nể mặt mũi Trương đại giáo chủ, ngươi nghĩ sáu đạiphái có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta sao? Ngươi không muốn tha ta? VềTrung Nguyên ta còn muốn tìm ngươi tính sổ nữa đấy!” Triệu Mẫn vung tay ném cái bình xuống đất vỡ tan, nhìn muốn điên. Hai chúng ta nói nhau không kiêng nể gì, Triệu Mẫn vừa nói xong mọingười sắc mặt đều biến khó coi, Trương Vô Kỵ thêm lo lắng, liên tục bịThánh Hỏa Lệnh đánh trúng. Ta lạnh lùng thờ ơ nhìn, thấy Triệu Mẫn nhìnchằm chằm Trương Vô Kỵ không dời mắt, hiểu rằng nàng ta nhất định đãđộng chân tình. Thật không hiểu nổi, nàng ta là nhân vật cao cao tạithượng như thế, làm sao lại đi yêu kẻ địch của mình nhỉ? Xem sắc mặt trắng bệch của nàng ta, lại không thể không quản, ta đành tiến lên điểm huyệt đạo của nàng lại, lấy ra một bình thuốc trị thươngkhác đưa cho Tiểu Chiêu nói: “Tiểu Chiêu, yêu nữ này giao cho muội, ta đi xem Ân Ly bị thương thế nào.” Nói xong cũng không nhìn đến Tiểu Chiêu mắt vẫn đang lo lắng nhìn vào chỗ mọi người đánh nhau, không biết nàng là lo lắng cho Kim Hoa bà bàhay là Trương Vô Kỵ, ta trở lại trước Ân Ly, xem mạch cho nàng, sắc mặttrắng bệch, hơi thở yếu ớt, mạch đập như có như không, trên người ba chỗ yếu hại đều bị tổn thương, ba nơi đó đều trúng ba đóa kim hoa. Kim Hoabà bà xuống tay rất nặng, có lẽ là quyết muốn đoạt tính mạng Ân Ly. Ta băng bó đắp thuốc cho nàng, lại giúp nàng vận công chữa thương,cuối cùng, Ân Ly yên ổn ngủ thiếp đi, ta mới yên tâm, hồi phục lại tinhthần nhìn tình hình nơi đánh nhau. Vừa rồi nghe binh khí chạm nhau lengkeng, thật không biết giao chiến thế nào rồi. Ta vừa quay đầu nhìn lại,phát hiện ra Diệt Tuyệt, Mạc Thanh Cốc, Kim Hoa bà bà, Tạ Tốn, Trương Vô Kỵ năm đại cao thủ mà chỉ có thể đánh ngang tay, giữ thế cân bằng vớiba sứ giả Ba Tư kia. Ba người, mỗi người hai tay cầm Thánh Hỏa Lệnh đao thương bất nhập,thân pháp cước pháp quỷ dị khó lường, phối hợp với nhau không hề sơ hở.Kiếm của Thất thúc trong khi giao chiến mũi kiếm đã gãy mất mấy đoạn,Trương Vô Kỵ không có vũ khí, Kim Hoa bà bà giấu diếm võ công Ba Tư, bangười này không chiếm thế mạnh, đối phó với ba kẻ kia toàn bộ đều trôngcậy vào Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao trong tay Diệt Tuyệt và Tạ Tốn ápchế. Ta nhìn sáu thanh thiết bài trong tay ba người kia, trong lòng vừađộng, người ta nói trong giang hồ có thần binh bí kíp, bí kíp ta xem như có nhưng thần binh thì chưa. Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao tuy rằng sắcbén quý giá, nhưng hai thứ đồ này rất chói mắt, khiến người ta chú ý,không phù hợp với nguyên tắc ẩn mình của ta. Thánh Hỏa Lệnh kia kỳ lạnhư vậy, ngay cả Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao đều không làm gì được, nếuchế thành kiếm nhất định không thua kém. Nghĩ vậy, ta không khỏi chămchú, nghĩ cách làm thế nào để đoạt nó vào tay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]