Tuy rằng ta đã biết đại khái diễn biến phía trước sẽ thế nào, sẽ không có vấn đề gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó bất an, có nhiều việc con người không thể không chế được.
Có lẽ là ta đã nghĩ quá nhiều rồi, bình tĩnh lại đi, mọi việc vẫn rất bình thường. Nhiều ngày liền chúng ta hứng gió bụi trên đường, không có ngựa cưỡi, không có xe kiệu, chỉ có thể đi bộ. Ban đầu còn thấy không sao, đi đường thủy cũng không vất vả, nhưng lên đến đường bộ, mới biết được đại hiệp cũng không phải dễ làm.
Diệt Tuyệt sư thái nội lực thâm hậu, thể chất mạnh mẽ lại có nội công chống đỡ, đi bộ cũng không cảm thấy mệt mỏi. Nhưng ta mỗi ngày phơi mặt hứng cát bụi nắng gió, y phục bụi bặm cũng cảm thấy khó chịu, đừng nói đến những tỷ muội khác kém hơn, nội công không đủ, chân đã bắt đầu đau nhức không theo kịp đội hình, lại còn bị Diệt Tuyệt sư thái vốn đi rất nhanh bỏ xa, chật vật không chịu nổi.
Ta thì không đến nỗi như vậy, mỗi ngày phải ghé lên núi đi kiếm củi, vất vả rèn luyện, không để ý đến đường xa cực khổ. Nhưng càng ngày lại càng thêm chán ghét cuộc sống giang hồ, đây không phải là giang hồ vui vẻ tiêu dao mà là tự mình hành hạ mình. Bày ra việc, tự dưng lại chạy đi mấy vạn dặm, đường xa mệt mỏi, hứng gió hứng bụi, đến nơi lại đánh đánh giết giết, có gì vui chứ.
Rốt cuộc đến ngày đặt chân đến Côn Lôn, đối mặt với dãy Côn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chu-chi-nhuoc/1620949/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.