Trong điền trang này vốn dĩ không có ai, An ma ma chết rồi, cho nên cũng chỉ còn hai người Ôn Hương và Phúc Nhi, vì thế Ôn Hương chỉ có thể quay người phân phó Phúc Nhi đi đun ít nước nóng.
Vừa dặn dò Phúc Nhi xong, Ôn Hương trong khoảnh khắc đưa mắt lại, lập tức ngẩn người tại chỗ.
Chỉ thấy Dung Tử Hiên mặc một chiếc áo bào rộng màu trắng, ống tay áo dài rũ xuống, cây châm cố định tóc, gương mặt nho nhã, hắn yên lặng đứng ở dưới hiên tối tăm này như vậy, tựa như khảm trong tranh cuộn vậy.
Thỉnh thoảng ánh sáng trắng lóe lên, mưa gió rít gào, lại không làm mất vẻ phong hoa trên người hắn.
Ôn nhuận như ngọc, quân tử vô song.
Chắc là câu nói này.
Dung Tử Hiên thấy Ôn Hương có hơi thất thần, khóe miệng vụt qua một tia cười nhạt không dễ phát giác, nói: “Nhị cô nương, làm phiền rồi.”
“Dung Thế tử không cần đa lễ.” Khóe miệng của Ôn Hương nặn ra một nụ cười cứng nhắc. Nàng cứ cảm thấy, trên người Dung Tử Hiên này có khí tức nguy hiểm.
Tuy nhiên, nàng chạm vào đôi mắt nhàn nhạt đó, trong lòng sửng sốt!
Hắn vậy mà nhìn được!
Không đúng, nên nói... Dung Tử Hiên của lúc này, hai mắt còn chưa mất thị lực!
Sau khi ý thức tới điểm này, Ôn Hương không khỏi nhíu mày, ánh mắt trầm tư.
Nàng nhớ, vào kiếp trước, phụ vương hình như từng nói... Dung Tử Hiên, là vào một năm trước khi hắn 20 tuổi, trên đường bị hành thích, từ đó mất đi thị giác.
Ôn Hương bây giờ chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-choi-chet-hoang-trieu/752270/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.