Đêm mưa tầm tã, ngoài cửa sổ là cảnh mưa to gió lớn, sấm chớp nhập nhằng.
Bóng người trên người bỗng bật dậy!
Một tia chớp trắng xóa xẹt qua cửa sổ, xuyên qua lớp giấy che cửa sổ mỏng tang, chiếu lên mặt của nàng.
Sắc mặt của Ôn Hương trắng bệch, tuy cần cổ đỏ rực, thở hổn hển, giống như dáng vẻ suýt chết chìm.
Nhưng rất nhanh thì nàng ý thức tới điều không đúng.
Nhìn căn phòng cũ kỹ rách nát trước mặt, cùng chiếc giường gỗ lung lay dưới thân, trong mắt của Ôn Hương dần dần dấy lên một tia kinh ngạc.
Đây là đâu?
Đây rõ ràng không phải là thủy lao nhốt tử tù của Thiên Vinh hoàng triều.
Ôn Hương sững ra, nhưng sau đó đáy mắt của nàng vụt qua một tia sáng, nàng bỗng sờ vào lồng ngực của màng.
Một sự rúng động kịch liệt thậm chí có hơi dồn dập từ lồng ngực truyền tới.
Ôn Hương đột nhiên mỉm cười, nhưng đáy mắt của nàng lại không có sự vui mừng, có sự bi thương và hận ý vô tận, ánh sáng trắng bên ngoài chiếu lên mặt nàng ta, chiếu vào giọt nước mắt không ngừng rơi ở khóe mắt nàng, hắt ra ánh sáng khiến người ta giật mình.
Nàng ta còn sống!
Ôn Hương ý thức tới điểm này tận đáy lòng đã mừng rỡ như điên, nhưng đồng thời cũng nhiễm sự thù hận thấu xương đang cào cấu trong lòng.
Hay cho một kiếp trước kiếp này!
Những người trước kia làm nhục ta, các người đợi đi, ta, trở về rồi!Nhìn cảnh tượng xa lạ lại quen thuộc bị chìm trong bóng tối này, ký ức của Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-choi-chet-hoang-trieu/752267/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.