Tựa như đôi khi có một câu nói, một cảnh tượng, sẽ làm anh nhớ tới sự kiện mà đã bị lãng quên trong một thời gian dài.
Mà cũng có một số việc, có lẽ bạn vĩnh viễn sẽ không nhớ tới, tuy rằng nó đã từng phát sinh và vẫn luôn ở đó.
Ví như bạn không nhớ được một bài văn trong lớp, người ngồi cùng bàn sẽ nhắc nhở, vì thế bạn liền nghĩ tới nó. Thật ra bạn vẫn luông không quên, chỉ là cất quá sâu và bên trong góc nào đó, phủ đầy tro bụi khi đã lâu không dùng tới. Cho nên mới có thể nói: Theo thời gian, hãy nỗ lực học và học. Cốt là để không quên.
Hứa Đình Sinh nói với chính mình: Kí ức kiếp trước là như vậy, lượng thông tin quá lớn lại xáo trộn lẫn lộn, luôn có vài thứ sẽ bị vùi lấp ở dưới đáy biển.. Việc này không quan trọng, quan trong là anh có thể nắm bắt những gì.
* * *
Đánh giá của người ngoài liên quan đến nhóm người Hứa Đình Sinh vẫn đang tiếp diễn, có thiện ý lẫn ác ý, nhưng ba nhân vật chính Hứa Đình Sinh và Hoàng Á Minh, Phó Thành – tiểu tổ học tập, đã tiến vào trạng thái điên cuồng "tức nước vỡ bờ", không hề để ý đến chuyện bên ngoài.
Thầy Chu thấy rất rõ, cảm thấy hết sức vui mừng, vì chuyện hủy bỏ xử phạt cho ba người họ, ông suốt ngày chạy đến văn phòng Hiệu trưởng.
Bạn bè thấy họ như vậy, cũng có cảm giác cấp bách theo: "Ngày thường mấy tên này đều cà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cho-em-lon-len/3391345/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.