Lệ Nam Hành cố kiềm chế cảm giác muốn cong môi cười: “Trước khi chết nên thành thật một lần, có nghĩa là bây giờ em phát hiện ra mình không chết nữa, nên hối hận lúc đó đã thành thật như vậy sao?”
“Không phải, nếu tôi đã nói ra thì sẽ chịu trách nhiệm với chuyện mình đã làm. Nếu lão đại muốn tôi rời khỏi căn cứ, tôi sẽ rời đi và không biện minh gì cho bản thân cả.” Lúc nói ra câu này, móng tay của Phong Lăng ghim chặt vào lòng bàn tay.
Thật khó để cô có thể nói ra lời này.
Có thể là vì khi đối mặt với sự sống còn, chấp niệm của cô về một nơi được gọi là nhà như căn cứ hình như cũng không còn quá quan trọng nữa.
Lệ Nam Hành nhìn cô: “Tôi nói sẽ đuổi em đi bao giờ?”
Phong Lăng nghe thấy vậy thì đờ ra, lại quay sang nhìn anh: “Chẳng phải quy tắc của căn cứ là không cho phép nữ giới gia nhập hay sao…”
Lệ Nam Hành nhướng mày, không nói gì, cứ nhìn cô như vậy: “Mấy chuyện này thì đợi về căn cứ rồi tính, đi hay ở không phải là chuyện mà một mình em hay một mình tôi có thể quyết định. Thật ra tôi rất muốn biết, em đã giả làm con trai lâu như vậy, không lẽ chưa từng nghĩ đến ngày nào đó mình sẽ bị phát hiện à?”
“…, Chưa.” Phong Lăng nhìn anh: “Tôi cũng muốn biết, tại sao sau khi biết bí mật của tôi, lão đại lại thản nhiên như thế, một chút kinh ngạc cũng không có, có phải anh đã sớm biết rồi không?”
Lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495870/chuong-971.html