Phong Lăng đã trải qua cách chữa trị bằng phương pháp ngâm thuốc Đông y suốt hai mươi tư tiếng để thải độc ra ngoài, sau đó kết hợp với cuộc phẫu thuật của Bác sĩ Wendell và phương pháp điều trị chuyên nghiệp khi bị rắn độc cắn của phía Campuchia. Thời gian cấp cứu lần thứ hai này đã vượt qua bốn mươi tám tiếng đồng hồ, cuối cùng khi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Phong Lăng vẫn hôn mê bất tỉnh, tiếp tục được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt. Khi tất cả mọi người đều cho rằng dù như vậy vẫn không thể cứu được Phong Lăng thì Tần Tư Đình bước ra, tháo khẩu trang khử trùng, rồi vừa cởϊ áσ phẫu thuật vừa nói: “Mọi người đợi đi, vì lần tiêu độc này làm rất triệt để, bề mặt vết thương trên bả vai và lưng của Phong Lăng khá lớn, trước lúc vết thương khép lại, tốt nhất vẫn nên để cậu ấy ở trong phòng ICU, môi trường vô khuẩn sẽ giúp ích cho sự hồi phục của Phong Lăng hơn. Dù miệng vết thương lớn nhưng sẽ không để lại vết sẹo quá rõ ràng, hơn nữa chủ yếu đều là vết thương ngoài da, vì vậy không có vấn đề gì lớn, hai ngày là có thể khép miệng.” “Cho nên?” Lệ Nam Hành nhìn sang anh ta. [Bạn đang đọc truyện trên web Truyện Hay Online] Tần Tư Đình ném áo phẫu thuật vào vị trí chuyên để đồ ở bên cạnh, sau khi cảm thấy mát mẻ hơn, anh ta lại thở phào nhẹ nhõm nói: “Yên tâm đi, không còn vấn đề gì nữa rồi, nhưng vì thời gian chất độc ở trong cơ thể của cô ấy quá lâu, huyết thanh đã không đạt được hiệu quả tốt nhất, vì vậy lần này khi phải điều trị tận gốc, thân thể mất nhiều máu hơn bình thường. Bây giờ, cô ấy vẫn đang hôn mê là vì yếu quá và mất nhiều máu, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi vài ngày mới có thể tỉnh lại.” Tiểu Hứa chạy qua, phấn khích hỏi: “Vậy là không còn vấn đề gì nữa rồi phải không?” Tần Tư Đình mỉm cười liếc nhìn cậu ta: “Lời của tôi không đáng tin đến thế sao?” Tiểu Hứa vội lắc đầu: “Không không không, lời nói của Bác sĩ Tần đương nhiên là đáng tin nhưng quan trọng là Phong Lăng đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan rồi…” “Người mà anh em của tôi muốn, dù người đó đã bước cả hai chân vào Quỷ Môn Quan thì tôi cũng sẽ cướp người với Diêm vương, huống chỉ Phong Lăng mới có một chân.” Tần Tư Đình vừa nói, vừa cởi cúc áo ở phần cổ của chiếc áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi bên trong ra: “Được rồi, tôi đi tắm cái đây. Mấy ngày tới, tôi sẽ ở lại Campuchia để theo dõi sát sao tình trạng của Phong Lăng, xác định “cậu ấy? không còn vấn đề gì nữa thì mới quay về Hải Thành.” “Cậu đi nghỉ trước đi, tôi sẽ tìm cậu sau.” Lúc đi qua bên người Tần tư Đình, Lệ Nam Hành thản nhiên nói. Tần Tư Đình khẽ cười, dùng giọng nói chỉ có một mình Lệ Nam Hành nghe thấy: “Cậu hãy ở bên cạnh Phong Tiểu Lăng của cậu trước đi, cô bé còn nhỏ tuổi mà đã phải trải nghiệm không ít. Loại rắn độc này chưa lấy được mạng của cô ấy chứng tỏ lớn mạng đấy, khó khăn lắm mới gặp được người mình thích thì cố mà trân trọng. Loại người có chủ kiến lại hay tự mình quyết định, lại lười giải thích bất kỳ chuyện gì như cậu, tốt nhất là đừng để người ta chạy mất.” Lệ Nam Hành nhíu mày, nhìn anh ta: “Cậu còn không biết xấu hổ mà dạy tôi?” Biết Lệ Nam Hành lại sắp lôi chuyện cũ của Thời Niệm Ca ra nói, Tần Tư Đình dứt khoát quay người đi thẳng, vừa đi vừa cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi theo thứ tự từ cổ xuống dưới, bóng lưng vô cùng phóng khoáng, thoải mái. Lệ Nam Hành nhìn sang hướng khác, vì tình trạng của Phong Lăng đã chuyển biến tốt, hơn nữa Tần Tư Đình đã đảm bảo chắc chắn, xác định cô sẽ không còn bất kỳ vấn đề gì, tâm trạng của anh mới thả lỏng, vẻ mặt cũng bớt âm u hơn nhiều. “Lão đại, Phong Lăng không sao rồi, vậy cậu ấy…” Tiểu Hứa đang định lên tiếng. Nhưng Lệ Nam Hành chợt xoay người đi về phía phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn thấy tốc độ di chuyển của Lệ lão đại, Tiểu Hứa: “…” Người ta đã tỉnh lại đâu, anh đi nhanh như vậy làm gì? Cứ như sợ người khác cướp mất không bằng. Nhưng quả thật tạm thời Tiểu Hứa không dám hỏi vấn đề liên quan đến giới tính của Phong Lăng, nghĩ ngợi chốc lát, anh ta vẫn quay lại tìm Hàn Kình để hai người bọn họ chia sẻ riêng với nhau về bí mật động trời này. Los Angeles, nhà họ Phong. Tần Thu nhìn mẹ mình đang ngồi trên sofa, bà cụ đã ngồi vuốt ve miếng ngọc tròn đó hơn một tiếng đồng hồ rồi: “Mẹ, ban đầu con cũng từ chối chuyện này, nhưng đến hôm nay, con cũng không thể tiếp tục ngăn cản được nữa. Thứ nhất là vì Lệ Nam Hành là một thanh niên tốt, hai là nhà họ Lệ và nhà họ Phong sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này. Chuyện Lệ Nam Hành thà lấy di vậy của bé út, cũng không chịu lấy Minh Châu quả thật khiến người ta rất phẫn nộ. Nhưng chuyện xảy ra gần đây khiến hai nhà Lệ, Phong càng cần phải liên thủ chặt chẽ với nhau, hôn ước này trước sau gì cũng có hiệu lực, sinh nhật lần thứ mười tám của em gái Minh Châu đã qua, cũng đã đến lúc thực hiện lời ước hẹn rồi.” Lúc này, bà cụ Phong và ông cụ Phong cũng đã đi xuống lầu, trông thấy hai người ngồi trên sofa, bọn họ đi tới, bà cụ Phong ngồi bên cạnh mẹ ruột của Tần Thu, hai bà lão ngồi cạnh, nhìn nhau. Sau đó bà cụ Phong mỉm cười: “Bà thông gia à, tôi biết là bà không nỡ, đừng nói đến chuyện năm xưa em gái của Minh Châu mới chỉ có duyên ở bên cạnh chúng tôi một năm, dù sau đó, con bé có sống đến tám mươi tuổi thì chúng tôi cũng không nỡ gả nó đi như vậy. Nhưng cho dù chúng ta luôn tiếc thương đứa nhỏ đáng thương này thì giờ dù chỉ là di vật cũng vẫn có người đồng ý lấy con bé, chỉ bằng chúng ta hãy tác hợp cho mong muốn này của nhà họ Lệ. Dẫu sao cháu trai nhà họ Lệ cũng không tệ, bà cũng đã từng gặp rồi, để linh hồn con bé ở lại đó cũng không tệ. Chí ít đợi sau khi Lệ Nam Hành một trăm tuổi, xuống dưới kia hai đứa cũng có thể gặp nhau, ít nhất con bé sẽ không phải lủi thủi một mình, trên danh nghĩa, tốt xấu gì cũng là bà Lệ.” Mẹ của Tần Thu nắm chặt miếng ngọc tròn trong tay, ánh mắt buồn rầu, nói: “Không phải đã nói đó chỉ là một ý định thôi sao? Không lẽ mọi người định để cậu ấy lấy di vật của con bé?” Ông cụ Phong chống chiếc gậy ba toong đi sang một bên, dù đã già, nhưng mắt ông vẫn rất sáng, có thần. Ông ấy nhìn về phía hai người đang ngồi trên sofa, nói: “Lần này chuyện bên phía quân đội bị làm ầm ï lên, dẫn đến ảnh hưởng từ hiệu ứng bươm bướm cũng khá lớn, nhà họ Phong luôn có liên hệ với căn cứ XI, nhà chúng ta và nhà họ Lệ được an toàn không phải là vì bọn họ luôn e ngại thế lực khi hai nhà chúng ta hợp sức sao? Một khi tách rời, bọn họ sẽ có cơ hội. Dẫu sao, trước đây hai nhà cũng đã có hôn ước, vậy chỉ bằng bây giờ hãy thực hiện nó, dù gì ba năm trước, Lệ gia cũng đã hứa hẹn, đợi bé út đủ mười tám tuổi thì sẽ bàn bạc kỹ càng chuyện này với chúng ta. Tôi đã hỏi rồi, mấy ông lão của nhà họ Lệ không có ý kiến gì, dù Lệ Nam Hành có ý kiến cũng vô dụng, nếu cậu ta đã đồng ý lấy di vật thì cậu ta nhất định phải lấy về.” Nói đến đây, ông cụ Phong lại nhìn miếng ngọc tròn trong tay của mẹ Tần Thu, thở dài: “Bà thông gia, tôi biết sau khi bé út ra đời, bà đã vui đến thế nào. Lúc Minh Châu chào đời, bà cũng luôn bồng bế con bé, sau khi có thêm em gái của Minh Châu bà lại càng vui hơn. Năm đó xảy ra chuyện như vậy, mấy ông bà già chúng ta đã bàng hoàng tới mức nhập viện, có thể sống đến bây giờ chắc là nhờ con bé ở trên trời phù hộ. Bây giờ chúng tôi chỉ muốn cho con bé một chốn về tốt đẹp, vừa hay thời cơ đến rất đúng lúc, hãy gả con bé cho người ta đi.” Vành mắt của mẹ Tần Thu đỏ hoe, bà ấy cúi đầu vuốt ve miếng ngọc tròn trong tay: “Tôi chỉ nghĩ là một đứa bé nhỏ như vậy… Đã không còn nữa, linh hồn của con bé chắc chắn cũng vẫn còn là một đứa trẻ… Gả con bé cho người ta thế này thì có khi nào sẽ phải chịu ấm ức không…” “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều quá, Lệ gia quả thực là một chốn về rất tốt.” Tần Thu khẽ nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]