Phong Lăng có hơi tủi thân, cho đến tận thời điểm này, hiếm lắm cô mới muốn thừa nhận mình là con gái.
Nhưng Lệ Nam Hành lại không muốn nghe.
Cô nhắm mắt lại không nói lời nào, chỉ nằm sau lưng cảm nhận phần lưng căng ra vì tức giận của anh, cảm nhận lấy sức mạnh từ cơ thể của anh, khóe miệng cô hơi cong lên. Mặc kệ anh có nghe hay không, dù sao cô cũng không sống nổi, chí ít trước khi chết, cô cũng phải được làm một cô gái nhỏ trong mắt người khác một lần.
“Thật ra… Tôi là… Con gái…”
“Bây giờ, việc cậu cần làm là mở to mắt ra, duy trì sự tỉnh táo cho tôi. Tôi không muốn nghe gì nữa, hiểu không?” Lệ Nam Hành bỗng nhiên ngắt lời cô, giọng nói mang theo sự tức giận.
Câu nói của Phong Lăng bị nghẹn lại nơi cổ họng.
Không phải cô không nói, mà là bị ngắt lời. Qua một lúc, Phong Lăng lại định mở miệng lần nữa, nhưng lại phát hiện đầu choáng váng đến mức không thể nào giữ nổi ý thức nữa, cô hé miệng nhưng cuối cùng vẫn cũng chẳng còn chút sức lực nào nên chỉ đành tựa đầu lên lưng Lệ Nam Hành.
Nhân lúc đám người kia không dám đuổi theo nữa vì bị chặn lại ở Thung Lũng Rắn, Lệ Nam Hành cõng Phong Lăng nhảy xuống mép núi phía sau, tránh khỏi đống xương rắn nguy hiểm ở phía dưới, chạy xuyên qua bụi cỏ, tìm thấy một đường núi gần kề vách núi nhưng bởi vì ở dưới chân có một hố bom nên anh không cách nào nhảy qua được.
Tuy rằng sơ sẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495861/chuong-962.html