Suốt cả đoạn đường, Phong Lăng loạng choạng bị người đàn ông kéo vào trong nhà, thậm chí lúc ấn mật mã mở cửa, cô có thể cảm nhận được cánh tay của người đàn ông vòng qua eo cô siết chặt hơn, như thể nếu một giây tiếp theo cô dám bỏ chạy, anh sẽ khiến cô tàn phế ngay lập tức. Cô có dám bỏ chạy không? Không dám, không dám! Cửa đã mở, Phong Lăng vừa định lên tiếng nhưng người đàn ông không nói một lời, lập tức đẩy cô vào trong. Sắc trời bên ngoài đã gần tối, dù trong phòng chưa tối đến độ mắt không nhìn rõ mười đầu ngón tay nhưng dường như cũng không dễ dàng nhìn rõ được đồ vật, cứ như vậy cô bị người đàn ông đẩy lên tường. Khi cánh cửa bị đóng “sầm” lại, Phong Lăng vẫn chưa kịp lên tiếng thì nụ hôn của người đàn ông đã đột nhiên phủ xuống, ập đến một cách mãnh liệt. Anh áp cô lên tường bằng sức mạnh không cho phép đối phương phản kháng. Lúc này, Phong Lăng vô thức, vội vàng muốn đẩy anh ra nhưng hai tay của cô thoáng cái đã bị anh kèm ở hai bên người, ép chặt lên bức tường, không thể cử động. Phong Lăng vùng vẫy một lúc không được, người căng cứng, cô muốn nghiêng đầu đi nhưng người đàn ông đã sử dụng ưu thế thân thể cao lớn và sức mạnh để đè chặt cả người cô. Nụ hôn này của anh không dịu dàng chút nào, thậm chí gần như là gặm cắn, đau tới mức gợi cho cô nhớ tới tâm trạng không vui của anh khi ở bên ngoài ban nãy. Bây giờ anh vẫn còn tức giận sao? Là giận thái độ muốn anh dũng hi sinh ban nãy của cô à? “Ưm… Lệ…” Khó khăn lắm Phong Lãng mới có cơ hội lên tiếng khi Lệ Nam Hành khẽ nghiêng đầu sang một bên nhưng vì động tác tiếp theo của người đàn ông, giọng nói vừa cất lên của cô chợt chuyển thành từng tiếng “ưm” mềm nhũn. Anh buông đôi môi cô ra nhưng lại chuyển đến tấn công vành tai mẫn cảm của cô. Phong Lăng run rẩy, dù đôi môi đã được tự do, nhưng vẫn run đến mức dường như không thể nói được tiếng nào. “Muốn nói gì?” Giọng nói của Lệ Nam Hành trầm thấp bên tai cô: “Bây giờ vẫn còn dám về cùng tôi, chắc cậu đã biết mình sẽ phải đối mặt với kết quả gì rồi chứ. Bất kể cậu là trai hay gái, là sói hay người, thì bắt đầu từ bây giờ, cậu là của tôi, hiểu không?” Phong Lăng không biết vì hơi thở nóng rực bên tai hay vì giọng nói của anh mà cô ngày càng run rẩy. “Lão đại, anh làm thế này có thể coi là công khai cưỡng bức không?” Cô cố gắng tìm lại giọng nói của mình, khi người đàn ông chuyển từ hôn môi sang tấn công vị trí mẫn cảm là vành tai và cần cổ của mình, cô thở hổn hển, cất giọng khàn khàn, nhẹ nhàng hỏi anh, cơ thể cô đã bị dính chặt lên tường, không biết phải làm như thế nào. Nghe thấy câu nói này của cô, người đàn ông ngừng lại. Dường như Phong Lãng đã nghe thấy một tiếng cười khẽ phát ra từ lồng ngực anh: “Ông đây cưỡng bức một cách quang minh chính đại, thích chính là thích đấy thì sao? Không được à?” 7 “Không phải, nhưng lão đại, tôi… ưn!” Nụ hôn của người đàn ông lại phủ xuống, hơi thở dồn dập mà nặng nề, đầy hoocmon đàn ông mãnh liệt xộc vào mũi cô, thậm chí anh còn đột ngột giơ tay, nắm lấy rồi dẫn dắt bàn tay đang áp vào tường theo bản năng của Phong Lãng hướng xuống thân dưới của mình… Trong thoáng chốc, Phong Lãng đã hiểu ý của anh, đây cũng không phải là lần đầu tiên, cô vội vàng rụt tay lại nhưng đã bị người đàn ông cương quyết túm lấy. Mấy lần Phong Lăng định rút tay ra nhưng sao cô có thể giãy ra được. Nhìn có vẻ như anh không dùng sức nhưng dù cô cố gắng rút tay mình ra như thế nào thì vẫn bị tay anh nắm chặt lấy. Phong Lăng không còn cách nào cả. “Lão đại, anh thả tay tôi ra.” Người đàn ông không chú ý đến cô, trực tiếp ấn tay cô xuống thân dưới của anh. “Lão đại, tôi biết lần này anh đã giúp tôi, sau này ở căn cứ, anh bảo tôi lên núi đao hay xuống biển lửa thế nào cũng được, nhưng anh đừng…” Lệ Nam Hành vẫn không hề có phản ứng gì, thậm chí anh còn kéo tay cô mạnh hơn, sức lực ấn xuống phía dưới cũng mạnh hơn. Phong Lăng có hơi sốt sắng, động tác vùng vẫy cũng tạo ra chút khoảng cách: “Lệ Nam Hành!” Người đàn ông khẽ nhíu mày, khàn giọng nói khẽ bên tai cô: “Trong căn cứ XI không thiếu người vào sinh ra tử, còn tôi chỉ thiếu mỗi cậu, biết điều chút đi!” Biết điều chút đi? Người đàn ông này thật là… Rõ ràng anh toàn cưỡng ép cô nhưng lại luôn tỏ ra đó là một việc rất đỗi hiển nhiên. Một người đàn ông trêu ghẹo một người đàn ông khác mà còn không chút sợ hãi như vậy, cậu Lệ lớn lên dưới cây gậy ba toong của mấy ông lão trong nhà họ Lệ mà lại là kẻ quyến rũ người khác thế này sao? Anh không sợ mấy ông cụ ấy sẽ tức điên lên à? Cô là đàn ông đó! Chí ít thì bây giờ cô đang là đàn ông mà! Bây giờ anh không uống rượu, cũng không có dáng vẻ mê man giống như lúc ở trên núi tuyết lần trước, sao anh có thể, sao anh có thể… Cư xử với cô như các thành viên bình thường khác trong căn cứ là một chuyện rất khó sao? Cô về chung cư với anh chỉ là vì cô không muốn quay về căn cứ để sớm phải đối mặt với các tin đồn nhảm nhí thôi, điều quan trọng nhất là vì vừa rồi cô thấy anh đã nổi giận nên mới muốn thuận theo ý anh, không muốn đắc tội với anh. ” Nhưng ai biết được rằng, vừa về nhà lại thành ra như thế này. Hơi thở của Phong Lăng lại bị cướp đoạt, lúc cô lại bị hôn đến mức hô hấp trở nên hỗn loạn, hoa mắt chóng mặt, bàn tay của người đàn ông cứ như vậy ấn tay cô xuống thân dưới của anh. Nơi đó đã có sự thay đổi rõ rệt, anh không cho tay cô rời đi, vẫn áp chặt cô lên tường. Anh cúi xuống nhìn ánh mắt hơi bối rối mà lại mơ màng của cô, sau đó dùng trán mình áp lên trán cô, hơi thở hổn hển, giọng nói khàn khàn cất lên: “Nhìn bộ dạng nhẫn nhịn này của cậu, tôi thật sự muốn lột sạch cậu luôn.” Phong Lăng đờ ra, sau đó cô lại nghe thấy người đàn ông nói khẽ bên tai mình: “Phong Lăng, tôi hỏi cậu, nếu bây giờ đổi thành một người đàn ông khác đè cậu ở đây và làm như thế này với cậu, cậu có ỡm ờ như bây giờ không hay là hận không thể đâm một dao, gϊếŧ hắn ta như làm với lão sĩ quan chỉ huy mập kia?” Phong Lăng chưa hề suy nghĩ đến vấn đề này và cũng chưa từng thử so sánh. Nhưng lúc này, vì câu hỏi của anh, mà trái tim cô đã chợt đập loạn. Từ sự sỉ nhục trong lời nói của lão sĩ quan chỉ huy, cô đã muốn gϊếŧ lão ta, nếu đổi thành một người đàn ông khác dám làm thế này với cô, sợ rằng không biết hắn ta đã chết trước mặt cô bao nhiêu lần. Vậy, Lệ Nam Hành thật sự là một người đặc biệt sao? Nhìn thấy ánh mắt của cô gái đang trở nên bối rối, như thể cô đã hiểu ra điều gì đó lại như không hiểu gì lắm, trên khuôn mặt Lệ Nam Hành xẹt qua một ý cười không dễ bị người khác phát hiện. Anh hơi cúi đầu xuống, hờ hững nói: “Đến mấy lời như lên núi đao xuống biển lửa mà cậu còn dám nói, có biết thế nào là lên núi đao, xuống biển lửa không? Bây giờ đang có một biển lửa để cậu xuống đấy, dám không?” Phong Lăng định thần lại, hơi nghi hoặc: “Biển lửa gì?” Người đàn ông dùng ngón tay gõ vào bàn tay đang bị ấn xuống phía dưới người anh của cô, đầy vẻ sâu xa nói: “Không phải cậu rất muốn cảm ơn tôi à? Thế thì hành động phải ‘chân thành’ vào, cậu cho rằng bây giờ nên làm thế nào?” Phong Lăng: “… Chân… chân thành gì cơ?” Lệ Nam Hành cau mày, không nói gì nữa, nhưng ánh mắt thì không cần nói cũng hiểu. Phong Lăng liếc nhìn anh, sau đó cúi đầu nhìn xuống vị trí mà tay mình đang đặt lên. Mặt cô lập tức nóng bừng: “Lệ Nam Hành, anh quá đáng…” Anh cứ nhìn cô như vậy, dưới đáy mắt thâm sâu vô tận ẩn chứa một ý cười nhạt, tỏ vẻ muốn chờ cô chủ động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]