Mặc dù thuốc đã hết tác dụng, nhưng sự giày vò suốt tối hôm qua cũng khiến Phong Lăng dễ mệt mỏi. Sau khi ăn xong, cô đi đi lại lại trong phòng khách không bao lâu mà đã thấy mệt, lại ngồi xuống sofa.
Đột nhiên nhàn hạ, rảnh rỗi thế này, cho dù mới chỉ vẻn vẹn một ngày thôi mà cũng đã khiến Phong Lăng cảm thấy không quen lắm.
Trước kia, lúc ở miệng núi Rogers, dù có rảnh rỗi nhưng dù gì cô cũng có rất nhiều việc cần hoàn thành. Còn bây giờ, dường như chẳng có chuyện gì cần cô làm cả.
Bao gồm cả chuyện Phong Lăng gϊếŧ sĩ quan chỉ huy quân đội Mỹ, hình như căn cứ không cần cô ra mặt, càng không cần cô phải tự mình giải quyết.
Kiều Phỉ ở trong căn cứ nghe được tin Phong Lăng gặp chuyện thì liên tục gọi điện thoại cho cô nhưng điện thoại của Phong Lăng vẫn luôn tắt máy. Sau khi trở về căn cứ, A K mới nói cho anh ta biết lúc xảy ra chuyện, di động của Phong Lăng đã rơi xuống nước. Kể cả giờ vẫn dùng được thì chắc “cậu ấy” cũng chẳng nhớ nổi tới chuyện phải bật máy.
Sau đó Kiều Phỉ lại biết Phong Lăng đã được Lệ lão đại đưa đi, anh ta vừa cảm thấy yên tâm lại vừa cảm thấy lo lắng.
Tình trạng hiện tại của Phong Lăng xấu như vậy, nếu bị lão đại đưa về thì hậu quả…
Liệu Phong Lăng có bị lão đại phát hiện không?
Kiều Phỉ gọi điện thoại cho Lệ Nam Hành, điện thoại đổ chuông nhưng lại không có ai nghe máy.
Anh ta hít sâu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495834/chuong-935.html