Chương trước
Chương sau

Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn không chống đối vì cho rằng mình làm sai này của Phong Lăng, Lệ Nam Hành nhìn cô. Cuối cùng anh đứng bên cạnh, cúi đầu xuống ghé sát bên tai của cô. Lúc cô đang sởn hết cả tóc gáy lên vì khoảng cách giữa hai người quá gần, người đàn ông mới thấp giọng hờ hững nói một câu: “Bản năng của sói là trung thành, Phong Lăng, thế cậu nghĩ mình có trung thành với căn cứ XI không?”
Phong Lăng cố gắng đè ý nghĩ muốn kéo giãn khoảng cách quá gần của hai người xuống, cô chỉ cảm thấy bên tai nóng ran lên bởi vì bị hơi thở của anh phả vào.
“Lão đại, căn cứ XI là nơi duy nhất mang lại cho tôi cảm giác thân thuộc, mà cảm giác ấy đồng nghĩa với nhà, không có ai không trung thành với mái ấm của mình cả.” Phong Lăng đáp thật lòng.
Âm thanh trầm thấp hững hờ của người đàn ông vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, thậm chí dường như anh còn không định dừng lại mà còn áp sát hơn. Môi của người đàn ông tựa hồ đã kề sát vào tai cô: “Vì thế, căn cứ XI sẽ không để cho bất cứ thành viên trung thành nào bị oan, chịu nhục. Cậu đừng suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa, người cũng đã gϊếŧ rồi, để đó tôi xử lý. Trước hết cậu phải ngoan ngoãn dưỡng thương cho tôi, đừng để lưu lại di chứng chấn động não gì đó, biết chưa?”
Chữ cuối cùng mang theo âm thanh khàn khàn, Phong Lăng nghe chỉ cảm thấy máu toàn thân như thể đều bốc hơi theo nó.
“Căn cứ có thể bảo vệ một chiến sĩ trung thành, nhưng tuyệt đối không muốn giữ một tên phế vật hở một chút là đau đầu, vì thế, trước tiên cứ tĩnh tâm dưỡng thương, đừng suy nghĩ linh tỉnh nữa.”
Phong Lăng thấp giọng đáp: “Vâng.”
Người đàn ông lại nhìn bộ quần áo rộng thùng thình trên người cô, biết rõ bên trong cô không mặc gì cả, ngay cả băng nịt ngực cũng không quấn, nhưng vẫn vờ vô ý hỏi một câu: “Đồ mặc có thoải mái không?”
Rõ ràng anh không bị thương, cũng không bị chuốc thuốc như cô tối hôm qua, nhưng không rõ tại sao lúc nói câu này trong giọng anh lại mang theo thanh âm khản đặc như có như không. Cô lập tức dịch sang bên cạnh một bước: “Rất thoải mái, cảm ơn lão đại nhiều. Nếu được tôi sẽ bảo A K đem vali của mình đến là được.”
Cô muốn mang cái vali kia đến đây, mục đích là vì cô cần những băng vải kia.
Lệ Nam Hành không vạch trần cô, chỉ hờ hững nói: “Ừ, trước hết cứ dưỡng thương đã, về tôi sẽ bảo với A K.”
Sau đó điện thoại của Lệ Nam Hành reo lên, anh bảo Phong Lăng về phòng ngủ nghỉ ngơi trước. Phong Lăng cũng theo lời xoay người vào phòng ngủ. Đóng cửa lại, lúc cô ngồi xuống giường có quay đầu lại nhìn chăn cùng ga trải giường màu xanh đen ở phía sau, lại nhớ đến vừa rồi khi cô quan sát chỗ này cũng đã thấy hết cách bài trí, bố cục của cả căn hộ.
Nếu lúc đầu khi cô đang ở trong phòng tắm còn tưởng rằng đây là khách sạn, thì bây giờ cô lại có thể chắc rằng chỗ này là nhà riêng của Lệ Nam Hành.
Không phải nhà trong căn cứ, cũng không phải nhà họ Lệ, mà là một chỗ chỉ thuộc về riêng anh.
Cách trang trí toàn bộ căn phòng đều được giản lược và trông rất khiêm tốn, nhưng lại không mất đi vẻ nam tính. Mỗi nơi đều vừa vặn hợp lý, mỗi một đồ vật trang trí đều có giá trị sử dụng riêng, không rườm rà phiền toái.
Chiếc giường dưới người cô cũng rất mềm mại, thoải mái.
Cô không có bất kỳ ấn tượng nào về chuyện hôm qua sau khi bị đánh ngất, cũng không nhớ rõ là mình từng nằm trên chiếc giường này chưa, nhưng nếu Lệ lão đại đã bảo cô vào nghỉ ngơi thì hẳn là anh không ngại khi cô ngủ ở đây.
Sau khi ngồi bên giường một lúc lâu, cuối cùng Phong Lăng cũng nằm xuống nghỉ ngơi vì đau đầu, lúc đắp chăn lên, cô có thể cảm nhận được hương thơm bạc hà mát lạnh nhàn nhạt vấn vương. Cô không biết đó là mùi nước xả vải hay mùi hương gì khác, nhưng nó rất dễ chịu, rất giống với mùi hương trên người Lệ lão đại.
Rõ ràng hôm qua mới gϊếŧ người xong, tâm trạng của cô vốn đang bất an vì lo bản thân đã gây thêm phiền phức cho căn cứ nhưng bây giờ cô đã cảm thấy yên lòng hơn, cộng thêm việc giờ được nằm ở chỗ này cô như cảm nhận được một cảm giác an toàn chưa từng có đang bao bọc mình.
Đầu cô rất đau, cô cũng không biết mất bao lâu để không còn đau nữa, thậm chí, bây giờ cảm giác đau đớn do vết thương ngoài da cũng rõ ràng hơn…
Không biết đã qua bao lâu, Phong Lăng bị Lệ Nam Hành đánh thức.
Lệ lão đại nói vết thương trên trán cô cần thay thuốc, lúc này cô mới ngồi dậy.
Thiếu nữ tóc ngắn vừa mới tỉnh ngủ nên vẫn còn chút mơ màng, nhưng vì đã huấn luyện ở căn cứ trong thời gian dài nên cô đã có thói quen dù buồn ngủ cũng không nói gì cả, chỉ mở to đôi mắt đang ngái ngủ, ngồi yên ở cạnh giường, ngoan ngoãn để mặc người đàn ông giúp cô tháo băng gạc ra, thay thuốc.
Cảm nhận được động tác giúp cô bôi thuốc hình như rất thành thục, Phong Lăng nhắm mắt lại hỏi: “Lão đại, hôm qua, anh cũng giúp tôi xử lý vết thương à?”
“Không phải, hôm qua tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra.”
“Tôi cảm thấy động tác thoa thuốc của lão đại rất nhuần nhuyễn.”
Lệ Nam Hành nhìn Phong Lăng đang ngồi bên giường, mắt nhắm nghiền. Ở góc độ này, vừa lúc anh có thể thấy được hàng lông mi cong cong của cô lúc nhắm mắt, rất dày rất dài. Dưới ánh mặt trời chiếu vào từ bên ngoài, chúng đã tạo thành một bóng mờ hắt xuống mặt cô.
“Có câu nói ‘bệnh mãi cũng thành bác sĩ’, người thường vào sinh ra tử, cho dù không đến nỗi bệnh lâu nhưng tôi cũng thường xuyên bị các vết thương to, nhỏ ngoài da, vì thế nên tôi cũng học được cách tự băng bó từ lâu rồi. Cậu nghĩ rằng ngay cả bôi thuốc mà tôi cũng không biết làm sao?” Người đàn ông vừa hỏi vừa lấy băng gạc mà Tần Tư Đình để lại hôm qua ra, sau đó dán lên cái trán đã được bôi thuốc của cô.
Rõ ràng, trông anh như một người đàn ông lạnh lùng, EQ thấp, không có tình người nhưng động tác lúc này của anh lại rất nhẹ nhàng, cô không hề cảm nhận được sự đau đớn nào.
Có lẽ bởi vì ở đây không giống với bầu không khí thường ngày luôn nghiêm túc ở trong căn cứ nên Phong Lăng đã nở một nụ cười hiếm hoi. Nhưng cô chỉ vừa cong môi lại lập tức ngừng ngay. Dù sao hôm qua, cô cũng vừa mới gây họa, bây giờ cô không có gan để cười.
Cô nhắm mắt lại, nhưng hiến nhiên, tất cả biểu cảm của cô đều bị Lệ Nam Hành nhìn thấy.
Người đàn ông không lên tiếng, chỉ giúp cô dán băng gạc lên vết thương một cách cẩn thận, sau đó anh rút tay về, lúc xoay người đi ra ngoài, hờ hững nói: “Ra đây ăn chút gì đi.”
Từ hôm qua đến giờ, đúng là cô chưa ăn hạt cơm nào vào bụng, Phong Lăng nghe lời, lập tức đứng dậy, theo anh ra ngoài. Cô nhìn thấy trên bàn ăn có đặt một bát cơm cùng hai đĩa đồ ăn, không ngờ đó lại là món Trung mà cô thích ăn ở trong căn cứ, nhưng màu của món ăn này hình như hơi là lạ.
Có điều dù sao cô cũng đang đói bụng, có cơm ăn là tốt rồi. Cô không quan tâm đồ ăn có đẹp mắt hay không mà ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh bàn. Lúc Lệ Nam Hành ra hiệu có thể ăn rồi thì Lăng Phong nhanh chóng cầm đũa gắp một miếng bỏ vào trong miệng.
Biểu cảm của Phong Lăng hơi khó miêu tả thành lời, sau khi chậm rãi nhai vài lần, cô ngước mắt lên, hướng về phía người đàn ông ngồi cạnh bàn ăn vẫn luôn hờ hững nhìn mình: “Lão đại, đây là… Thức ăn mà anh đặt bên ngoài, bảo người ta giao tới sao?”
“Ừ”
“Bây giờ món ăn nào bên ngoài cũng dở như vậy à?”
Nghe thấy là thức ăn ngoài, Phong Lăng mới dám dũng cảm đánh giá một câu.
Lệ Nam Hành khựng lại, lại làm vẻ hoài nghi mà hỏi: “Dở lắm à?”
Thấy vẻ mặt này của anh, Phong Lăng kinh ngạc: “Đừng nói với tôi đây là thức ăn do chính tay lão đại làm nhé?”
Mặt Lệ Nam Hành tối sầm lại: “Không phải.”
Lúc này, cô mới để ý trên người anh vẫn đang bị ám mùi gì đó giống như anh vừa tự mình nấu ăn.
Có phải vừa rồi… cô lỡ lời rồi không?
Phong Lăng nhanh chóng gắp một miếng bỏ vào trong miệng vì khát vọng sống sót mạnh mẽ của mình: “Thật ra cũng khá ngon!”
Lệ Nam Hành: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.