Khi cô có ý định đứng dậy đi sang bên kia, Lệ Nam Hành vẫn đứng lì bên cạnh giường, anh dùng vẻ mặt hững hờ nhìn cô, chẳng nói chẳng rằng, nhưng cho dù là ánh mắt hay là động tác đều hiện rõ ba chữ không đồng ý.
Phong Lăng không đứng dậy được vì va phải cái tư thế đứng ép người của anh, nên cô bất đắc dĩ phải ngồi xuống lại.
“Phong Lăng, trong mấy ngày tôi ở núi Rogers, lão đại tôi đây đã chọc giận gì cậu à?” Anh hơi nheo mắt lại nhìn cô.
“Không có.”
“Không có thì cậu giận dỗi gì tôi, nằm xuống!” Lệ Nam Hành cố kiềm chế cảm giác muốn đập nát cái giường xếp bên cạnh, rũ mắt nhìn cô: “Tôi không muốn phải lặp lại lời mình nói một lần nữa đâu, lập tức nằm xuống ngủ cho tôi.”
Phong Lăng không muốn thể hiện sự cáu kỉnh của mình ra ngoài quá rõ ràng, thế nhưng đã nhiều ngày trôi qua khiến cô biết Lệ Nam Hành như thế này đã là kiên nhẫn nhân nhượng lắm rồi.
Hiện giờ, cô đã về lều bên này, có làm gì tiếp đi nữa thì đều phí công vô ích mà thôi.
Cô chỉ có thể coi như chưa có gì xảy ra.
Sau khi im lặng nửa phút, cô kéo lại áo trên người mình, còn dựng thẳng lại cổ áo vừa bị kéo lệch. Sau đấy, cô mới nằm xuống, nép sát vào trong góc giường, xoay người đưa lưng về phía anh, nhắm mắt lại, định cứ thế ngủ.
Lệ Nam Hành cũng không ép buộc cô làm cái gì khác nữa, chỉ đứng bên giường nhìn cô một lúc rồi mới cởϊ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495798/chuong-899.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.