Kể từ năm năm tuổi, sau khi được đám người kia đưa ra khỏi hang sói, Phong Lăng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào cả.
Thậm chí, ngay cả cảm giác khi khóc ra sao, chính cô cũng không nhớ được.
Thời gian trôi qua đã nhiều năm như thế, hình như lần cuối cùng cô khóc là năm chỉ mới ba, bốn tuổi. Khi đó, cô đã đói đến mức bật khóc trong hang sói. Lúc ấy, cơ thể gầy rộc, mỗi ngày chẳng ăn được bao nhiêu, tuổi lại còn nhỏ, chưa hiểu chuyện gì, không tìm cái ăn được sẽ khóc.
Sau đấy, cô đã dần quên đi việc làm sao để khóc.
Thế mà bây giờ, Phong Lăng lại cảm thấy hốc mắt mình đang nóng lên.
Lòng bàn tay Phong Lăng có một vết chai, cô cảm thấy chỗ chai đó là nơi mẫn cảm nhất trên người, cô muốn rụt tay về nhưng người đàn ông kia vẫn nắm chặt cổ tay cô. Cái hôn này dừng lại trong lòng bàn tay cô rất lâu, đến lúc Phong Lăng không còn giãy giụa nữa, Lệ Nam Hành mới hôn chầm chậm dọc theo bàn tay, hôn lên trên cổ tay. Lúc hôn đến động mạch ở trên cổ tay Phong Lăng, có lẽ vì chỗ ấy có động mạch chủ, anh lại từ từ hôn lên theo từng tiếng tim đập mạnh mẽ của cô.
Mãi đến khi môi của người đàn ông kia lướt qua nơi đó.
Tay Phong Lăng bỗng chốc nắm chặt lấy ga trải giường ở dưới thân, ngón chân trong chốc lát cũng duỗi thẳng ra!
Tựa như có cảm giác quay cuồng mịt mù nào đấy ập đến, khiến cho tất cả lý trí trong đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495793/chuong-894.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.